Bằng tâm mà luận, đối với Bạch Cốt phu nhân, hoặc có lẽ là đối với Bạch Nhạc, bọn hắn đều bội phục, nhưng với tình hình trước mắt, đứng ra không nghi ngờ chính là đánh mặt Đạo Lăng Thiên Tông, bọn hắn làm sao có thể dễ dàng tỏ thái độ được?
Trầm mặc khoảnh khắc, trong đám đông, Trương Côn lửng thững bước đi ra:
- Phân chia đạo ma vốn là cách nói ngày xưa, giờ cường giả thần linh đều đã xuất thế, còn cần gì phải câu nệ phân biệt môn hộ đạo ma? Bạch phủ chủ làm người, ta rất bội phục! Ta cũng cho rằng, chỉ có nhân vật như Bạch phủ chủ mới có thể giải thích xác đáng chữ “Ma” kia!"
- Người khác có nhận hay không ta không quản được, nhưng ít ra Tiên Du Kiếm Cung ta ... Nhận Bạch phủ chủ làm bằng hữu!
….
- Phá băng!
Đứng ở bên người Vân Mộng Chân, Thượng Quan Vân nhẹ giọng nói.
Lập trường bất đồng, thái độ tự nhiên liền cũng bất đồng.
Trước đó, Thượng Quan Vân một mực đứng ở lập trường trung lập, hơn nữa ở vấn đề đối đãi Bạch Nhạc, trước nay hắn luôn nhất quán không quá xem trọng, cho nên cũng một mực không được Vân Mộng Chân để ý.
Nhưng hôm nay tùy theo thái độ Vân Mộng Chân biến hóa, người thân cận với Vân Mộng Chân trước kia như Văn Trạch ngược lại bị cho ra rìa, trong khi Thượng Quan Vân lại bởi thế lần nữa nắm lấy quyền lực.
Vân Mộng Chân đã nói không nhúng tay vào chuyện Bạch Cốt phu nhân, tự nhiên không thể đổi ý.
Nhưng nếu là trong tình huống bình thường, kỳ thực căn bản sẽ không người đáp lại Bạch Cốt phu nhân, rốt cuộc, Đạo Lăng Thiên Tông đã tỏ rõ thái độ, không ai lại đi tùy tiện làm chim đầu đàn!
Song Trương Côn lại khác!
Trương Côn vốn là nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ này của Tiên Du Kiếm Cung, chấp chưởng Tuyệt Tiên Kiếm, được đến Tuyệt Tiên truyền thừa, giờ đây chính là nhân vật đại biểu của Tiên Du Kiếm Cung.
Do hắn ra mặt đáp lời Bạch Cốt phu nhân, người khác tự nhiên sẽ không có áp lực quá lớn, như thế, tự nhiên liền tính là phá băng.
- Tùy nàng đi thôi.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn về hướng Bạch Cốt phu nhân một cái, Vân Mộng Chân bình thản nói:
- Giờ nói hay đến mấy cũng vô ích, mười vạn yêu binh kéo tới, còn có chí ít ba vị cường giả thần linh... Tuyệt Tiên và Lục Tiên bất động, những người này dù giờ có đáp ứng, đến lúc đó cũng sẽ không ra tay.
- Thánh Nữ... Chúng ta thật không nhúng tay ư?
Hơi có chút do dự, Thượng Quan Vân lần nữa hỏi.
Lăng Tiên đã chết, hiện tại Vân Mộng Chân chính là ý chí của Đạo Lăng Thiên Tông, đối với hắn mà nói, tự nhiên càng cần suy đoán tâm ý của Vân Mộng Chân.
Tuy hiện nay Vân Mộng Chân thật có vẻ vô cùng lãnh khốc, song rốt cuộc phần cảm tình với Bạch Nhạc thì vẫn còn đó.
Nói thật, sâu trong lòng hắn thậm chí cũng từng hoài nghi, liệu có phải Vân Mộng Chân bị Lăng Tiên lão tổ đoạt xá, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc vừa rồi, hắn lại có thể khẳng định, Vân Mộng Chân vẫn là Vân Mộng Chân kia.
Lạnh lùng quét Thượng Quan Vân một cái, Vân Mộng Chân thậm chí không mở miệng, lại đã khiến sống lưng Thượng Quan Vân ướt đẫm mồ hôi.
- Là ta hồ đồ!
Hơi hơi khom lưng, Thượng Quan Vân vội vàng giải thích.
- Cho nàng một canh giờ... Một canh giờ sau, đuổi nàng đi xuống Đạo Lăng Sơn.
Khe khẽ nhắm mắt lại, trầm mặc khoảnh khắc, Vân Mộng Chân lập tức xoay người, lạnh lùng mở miệng nói.
... ... ..... .
- Cân quắc không kém tu mi a!
Từ Đạo Lăng Sơn trở về, Trương Côn thành thực kể lại đầu đuôi sự thể cho Tuyệt Tiên và chưởng giáo nghe.
Nhẹ giọng khen ngợi một tiếng, Khương Phàm nhịn không được mở miệng nói:
- Đôi lúc ta thật hâm mộ Bạch Nhạc, chẳng những bản thân xuất sắc, bên người còn có giai nhân như thế làm bạn, chỉ đáng tiếc... Nếu không có Vong Tình Thiên Công, Vân Mộng Chân... Ai.
Nhắc tới Vân Mộng Chân, Khương Phàm không khỏi có chút thổn thức.
Đứng từ góc độ kẻ bàng quan mà nói, hắn cũng cho rằng, những năm gần đây, Bạch Nhạc đã vì Vân Mộng Chân mà trả giá quá nhiều.
Dù là người lòng dạ sắt đá, sợ rằng cũng phải bị phần cảm tình này đánh động.
Đáng tiếc, mắt thấy sắp đến lúc tu thành chính quả, Vân Mộng Chân lại tu thành Vong Tình Thiên Công.
- Nói như vậy, ngươi thật tưởng muốn trợ giúp Bạch Nhạc một tay?
Tuyệt Tiên lại không quá để ý tới mấy điều kia, lẳng lặng nhìn vào Trương Côn hỏi.
Trong chuyện này, Trương Côn chưa hề được hắn cho phép.
- Là đệ tử tự ý làm chủ... Còn mong sư tôn trách phạt!
Vì trợ giúp Bạch Cốt phu nhân, Trương Công không chỉ đại biểu chính mình tỏ thái độ, mà còn kéo theo cả Tiên Du Kiếm Cung.
- Không sao!
Khoát khoát tay, Tuyệt Tiên từ tốn nói:
- Ta cũng rất hân thưởng Bạch Nhạc, nói Tiên Du Kiếm Cung ta nhận hắn làm bằng hữu, ngược lại cũng không sai!
Không đợi Trương Côn hồi đáp, Tuyệt Tiên đã nói tiếp:
- Chỉ là, ngươi phải hiểu, trừ phi tứ phương yêu thần xuất thủ, bằng không... Vô luận là ta, hay là Lục Tiên, đều tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhúng tay can thiệp vào chuyện Thanh châu! Càng nhiều lúc, chuyện của bản tông đều là do ngươi và tông chủ quyết định.
- Đệ tử không dám!
- Không có gì không dám cả, đệ tử Tuyệt Tiên ta, chút đảm đương ấy tự nhiên phải có.