Khoát khoát tay, Tuyệt Tiên bình tĩnh nói:
- Chuyện này, nên làm thế nào, ngươi tự hành quyết định! Chẳng qua, lời xấu nói trước... Vô luận ngươi làm ra quyết định gì, hậu quả cũng cần chính ngươi gánh chịu! Ta sẽ không vì ngươi mà đi giải quyết hậu quả.
Trong lòng khẽ chấn, giờ Trương Côn mới hiểu được ý của Tuyệt Tiên.
- Ý sư tôn là ...
- Ta chẳng có ý gì cả.
Khoát khoát tay, Tuyệt Tiên bình tĩnh nói:
- Chuyện Thanh châu ta sẽ không nhúng tay can thiệp! Chẳng qua... Ngươi đã nói bản tông nhận Bạch Nhạc làm bằng hữu, như vậy, không ngại cho hắn tới xem kiếm điển của bản tông.
Tức thì, trong mắt Trương Côn lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, lúc này mới mở miệng nói:
- Đệ tử hiểu!
- Không chỉ bản tông... Phía Thái Cực Đạo chắc cũng như thế!
Liếc mắt nhìn Trương Côn một cái, Tuyệt Tiên nói tiếp:
- Đương nhiên, quyền quyết định vẫn nằm ở ngươi ... Ngươi nhất định phải hiểu rõ ràng, ngươi làm như thế nào, ảnh hưởng tới không chỉ là mỗi cá nhân ngươi, mà còn là toàn bộ tông môn!
- Ta có thể nhìn vào các ngươi... Nhưng không cách nào vĩnh viễn nhìn vào, tựa như Lăng Tiên! Có lẽ, người nào đó trong tương lai, ta cũng sẽ chết!
- Tương lai... Thuộc về các ngươi.
Trong mắt lộ ra vẻ tang thương, Tuyệt Tiên như muốn ám chỉ điều gì, nhẹ giọng nói.
... ... ...
Cơ hồ đồng thời với tin tức ở Đạo Lăng Sơn truyền đi, Càn Đế cũng đích thân hạ chỉ, thảo phạt Thanh châu!
Mười vạn yêu binh đi ra Ung châu, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã vượt qua Ký, Dự Lương châu, nhắm thẳng đến Thanh châu.
Đồng thời từ phía Dự châu, Phật tông cũng truyền xuống pháp chỉ, tuyên xưng Bạch Nhạc nhục phật, công khai phối hợp Đại Càn Vương Triều cùng lúc tiến đánh Thanh châu, cứu vớt chúng sinh Thanh châu.
Nhất thời, thiên hạ chấn động!
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về Thanh châu.
Thanh Vân Thiết Kỵ lần nữa được đến khuếch sung, song chẳng qua cũng mới chỉ ba vạn.
Tu hành giả Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, tu hành giả Ma tông tu cũng đều phối hợp tùy quân, trú đóng ở biên cảnh Thanh châu.
Ai cũng có thể dự cảm được, đây tất sẽ là một trường huyết chiến.
Mặc dù không có cường giả thần linh ra tay, song tất sẽ mang đến thương vong cực lớn.
Tin tức tốt duy nhất chính là, bách tính Thanh châu hoàn toàn nghiêng về bên ủng hộ Bạch Nhạc, tự phát dùng đủ loại phương thức trợ giúp Thanh châu quân.
Ngay cả những tín đồ phật giáo, trước tình thế đó lựa chọn đứng về Bạch Nhạc chứ không phải Phật tông.
Những năm gần đây, căn cơ Bạch Nhạc đánh xuống ở Thanh châu thực sự quá vững chắc.
Ngược lại, ở đầu bên kia Càn Đế và Bạch Nhạc một mực vẫn chưa lộ diện.
Đương nhiên, trên thực tế, vô luận là Bạch Nhạc hay Càn Đế cũng đều sẽ không xuất thủ sớm như thế!
Điều cường giả thần linh mang đến, vĩnh viễn là tác dụng then chốt, giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
Không có hoàn toàn chắc chắn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay.
Chiến tranh đã ở ngay trước mắt!
Mà giờ này khắc này, Bạch Nhạc lại không phản hồi Thanh châu, mà thỉnh theo lời mời xuất hiện ở trong Tiên Du Kiếm Cung.
Trương Côn tự thân ra mặt thỉnh mời, chỉ là không nói rõ lý do.
Điều này khiến Bạch Nhạc có chút ngạc nhiên, song cũng hiệu được, phía sau tất có Tuyệt Tiên trao ý
Vô luận thế nào, ở cái lúc này, hắn đều tất phải tận lực tranh thủ tam đại thiên tông chống đỡ, tự nhiên không có lý do để cự tuyệt.
…
- Bạch phủ chủ, sư tôn bế quan, không tiện kinh động.
Bên trong Tiên Du Kiếm Cung, hai người Trương Côn và Khương Phàm tiếp đón Bạch Nhạc, nhưng Tuyệt Tiên thì lại một mực chưa lộ diện.
Nói là bế quan, tự nhiên chỉ là cái cớ.
Loại quan đầu này, Tuyệt Tiên tránh mà không gặp, bản thân điều này đã nói rõ thái độ rồi.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc hơi hơi ôm quyền, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi có chút thất vọng.
- Chuyện Đạo Lăng Sơn, ta nghe nói qua ... Đa tạ tương trợ!
Nhìn vào Trương Côn, Bạch Nhạc nhẹ giọng cảm tạ.
- Bạch phủ chủ nói quá lời.
Lắc lắc đầu, Trương Côn nhẹ giọng giải thích:
- Bạch phủ chủ có ân với ta, làm người lại quang minh lỗi lạc, xưa nay Côn mỗ luôn rất bội phục, có thể làm bằng hữu với Bạch phủ chủ, đấy là vinh hạnh của ta.
- Đa tạ!
Bật cười một tiếng, Bạch Nhạc lạp tức nói:
- Đã vậy, ta liền không ở lâu, cáo từ!
Tuyệt Tiên tránh không gặp, thái độ đã vô cùng rõ ràng, với tình hình này, tự nhiên không việc gì phải lưu lại.
Chuyện lớn như vậy, Trương Côn cũng tốt, Khương Phàm cũng được, trên thực tế, giờ đây đều đã không có quyền quyết định.
- Bạch phủ chủ xin dừng bước.
Thấy Bạch Nhạc muốn đi, Trương Côn vội mở miệng nói.
- Trương huynh còn có chuyện gì?
Bạch Nhạc có chút ngoài ý hỏi.
- Thật không dám giấu, lần này mời Bạch phủ chủ vốn là chủ ý của ta.
Thoáng ngừng một lát, Trương Côn nói tiếp:
- Tam đại thiên tông truyền thừa lâu đời, tự nhiên đều có một ít truyền thừa, bản tông lấy kiếm đạo vi tôn, tiền bối từng lưu lại một bộ kiếm điển, dù là sư tôn cũng khen không dứt miệng.
Trên mặt lộ ra ý cười, Trương Côn nói tiếp:
- Bạch phủ chủ cũng tu hành kiếm đạo, không ngại lưu lại tham khảo một phen.
-
Tức thì, cả người Bạch Nhạc thoáng ngây ngốc!
Chuyện quái quỷ gì vậy?