Lần này tham ngộ kiếm điển, không biết Bạch Nhạc đến cùng có thể được đến bao nhiêu lợi ích từ trong đó.
Khoanh chân ngồi xuống, ngay cách chỗ Bạch Nhạc không xa, Trương Côn cũng lần nữa tiến hành tu hành.
Tuy không so được trực tiếp tham ngộ kiếm điển, nhưng tu hành ở phụ cận kiếm điển thế này cũng có thể mang đến thu hoạch không nhỏ, đối với Trương Côn mà nói, trợ giúp ở trình độ như thế đã là điều vô cùng hiếm thấy.
Muốn thực sự bước đến Thần Linh Cảnh, hắn đúng thật còn có một đoạn đường rất dài cần phải đi.
Đồng thười với đó, ánh mắt Tuyệt Tiên phảng phất cũng xuyên qua trùng trùng cấm chế, trực tiếp rơi trên thân Bạch Nhạc.
Sinh ra ý niệm để cho Bạch Nhạc tham ngộ kiếm điểm, đấy chẳng qua là linh quang chớp động, đến cùng là đúng hay sai, dù là chính bản thân hắn, hiện nay cũng rất khó xác định.
Đáng tiếc người như thế lại không phải đệ tử Tiên Du Kiếm Cung ...
….
- Giết! ! !
Tiếng giết chấn thiên vang lên trên khắp toàn Thanh châu đại địa, nơi nơi đều là huyết chiến điên cuồng, không chỉ Thanh Vân Kỵ, người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, người Ma tông, thậm chí người các tông môn tại Thanh châu cũng đều tập kết lại, chém giết với yêu binh.
Lệ Tâm Vũ tự thân chủ đạo trận đại chiến này, đồng thời cũng tận mắt chứng kiến sự cường hãn của tu hành giả Thanh châu.
Thiên hạ cường quân!
Ba vạn Thanh Vân Kỵ càng là mang đến cho hắn cảm giác chấn kinh không thốt được nên lời, sợ rằng ngay cả lúc Đại Càn Vương Triều ở thời kỳ đỉnh phong nhất, cấm vệ quân cũng chỉ như thế mà thôi!
Quân đội như thế đã hình thành nên quân hồn, chỉ cần còn một người vẫn sống, Thanh Vân Kỵ liền sẽ không diệt vong.
Bằng tâm mà luận, hắn rất tán thưởng quân đội như vậy, tán thưởng người như vậy!
Nhưng hắn lại tất phải tự tay hủy diệt đối phương!
Không liên quan tới đúng sai, chỉ là lập trường khác biệt mà thôi.
Vô luận Thanh châu kháng cự kịch liệt đến thế nào cũng đã không còn ý nghĩa, bởi vì, ở phương diện cường giả thần linh, phía Thanh châu thực sự thua sút quá nhiều.
Một khi hắn đích thân ra tay, liền đủ để nghịch chuyển trọn cả chiến cuộc.
- Lệ tiên sinh, mời ngài ra tay, cứ đánh tiếp kiểu này, chúng ta căn bản không công phá được Thanh châu!
Thủ hạ đại tướng quỳ gối trước mặt Lệ Tâm Vũ, máu me đầy mặt mở miệng nói.
Trừ sự cường hãn của bản thân Thanh Vân Kỵ ra, sự chỉ huy của Bất Tử Thanh Vương cũng nảy đến tác dụng cực kỳ then chốt, riêng luận quân trận giao phong, phóng mắt khắp toàn thiên hạ bây giờ, sợ rằng không ai có thể thắng qua được vị Bất Tử Thanh Vương này.
- Ba ngày!
Lệ Tâm Vũ trầm giọng nói:
- Ba ngày sau ta sẽ đích thân ra tay, đoạt lấy Thanh châu!
Không phải Lệ Tâm Vũ không muốn tự thân động thủ, mà là một khi cường giả thần linh nhúng tay, tất sẽ mang đến đả kích mang tính hủy diệt, đối với dân tâm không nghi ngờ là một loại thương hại.
Quan trọng hơn là, hắn không có nắm chắc chiến thắng được Bạch Nhạc.
Nếu yêu cầu Phật tông động thủ, Nhiên Cổ Phật sẽ chỉ yêu cầu càng nhiều, đây không phải điều mà hắn, hoặc có lẽ là Càn Đế vui vẻ muốn thấy, bằng vào giao phong bình thường để nắm lấy Thanh châu, đấy mới là lựa chọn tốt nhất.
... ... .....
Hoàng Lương nhất mộng, tiện thị bách niên!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, cảm giác chính là như thế, đến khi thực sự bắt đầu tham ngộ kiếm điển, thời gian phảng phất như đã không còn tồn tại, mỗi thời mỗi khắc đều dằng dặc tựa như mấy năm.
Từ tu hành tới nay, Bạch Nhạc chưa bao giờ tiếp xúc qua với truyền thừa kiếm đạo một cách có hệ thống như vậy.
Thẳng cho tới nay, hắn chỉ dựa vào chỉ là vài ba truyền thừa thần thông kiếm đạo lẻ tẻ, kết hợp với ngộ tính cực cao của bản thân mình.
Những điều này giúp hắn cường hành bước đến Thần Linh Cảnh, song như thế vẫn là không đủ.
So với kiếm tiên chân chính như Tuyệt Tiên, về mặt kiếm đạo, Bạch Nhạc vẫn sai lệch rất lớn.
Lần tham ngộ kiếm điển này, không nghi ngờ đã giúp hắn bù đắp phần căn cơ còn thiếu kia.
Từ kiếm chiêu, kiếm ý, đến kiếm khí đơn giản nhất, rồi lại đến thần thông pháp môn, tất thảy những gì Bạch Nhạc học qua trước đó, khắc này đều tự nhiên dung làm một thể, hình thành một bộ hệ thống hoàn chỉnh!
Trước đây, tuy Bạch Nhạc có thể miễn cưỡng xưng được là đại sư kiếm đạo, song lại vẫn thiếu khuyết một loại linh tính hóa mục nát thành thần kỳ!
Mà giờ đây, Bạch Nhạc lại đã từng bước hướng đến tông sư kiếm đạo chân chính!
Không thể không nói, ánh mắt Tuyệt Tiên thật sự quá tốt!
Qua mấy lần ngắn ngủi tiếp xúc, lại đã nhìn ra được vấn đề lớn nhất trên thân Bạch Nhạc!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, muốn hóa giải tử cục trước mắt, điều cần nhất không phải là mượn tới bao nhiêu trợ thủ, mà là thực lực bản thân đề thăng.
Để cho Bạch Nhạc tham ngộ kiếm điện, trợ giúp có thể mang đến vượt xa so với hắn đích thân ra tay hỗ trợ Bạch Nhạc.
Ông!
Trên ngọc kiếm tỏa ra một mạt quang mang xán lạn, bàn tay Bạch Nhạc rốt cục cũng xuyên qua trùng kiếm ảnh cách trở, rơi lên trên chuôi kiếm.
Chỉ tích tắc, trọn cả Kiếm Các bùng lên quang hoa!
Vô luận là Trương Côn đang trong tu hành hay là đệ tử Tiên Du Kiếm Cung, khắc này đều bị cảnh tượng kia kinh động!