Thoáng chốc, trước Kiếm Các đã tụ tập tới vô số đệ tử, tưởng muốn tìm ra chân tướng.
Khương Phàm phải tự thân ra mặt mới trấn áp lại được!
Chuyện Bạch Nhạc tham ngộ kiếm điển không tiện tiết lộ ra ngoài, thế là dứt khoát dùng Trương Côn làm bia đỡ đạn, chỉ nói Trương Côn đang tham ngộ thần thông kiếm đạo trong Kiếm Các.
- Lão tổ!
Lúc thân ảnh Tuyệt Tiên xuất hiện ở bên người Kiếm Các, những người khác liền đã bị xua tán.
- Lão tổ, tình hình tựa hồ có chút không đúng, trước kia lúc người khác tham ngộ kiếm điển, tựa hồ chưa từng xuất hiện dị dạng như thế.
Khương Phàm có chút lo lắng hỏi.
Nhìn vào Kiếm Các, Tuyệt Tiên thoáng chút xuất thần, lát sau, thần sắc càng là hiện ra vẻ phức tạp, thở dài một tiếng, nói:
- Thần kiếm có linh... Kiếm điển chính là kiếm linh, kiếm tuy mất, kiếm linh lại vẫn chưa tan biến ... Kiếm linh nhận chủ, kiếm điển của bản tông, e là sẽ bị hủy.
- Cái gì?
Nghe vậy, Khương Phàm lập tức kinh hãi.
Đối với Tiên Du Kiếm Cung mà nói, kiếm điển có ý nghĩa như thế nào, quả thực không cách nào dùng ngôn từ để diễn tả, nếu kiếm điển bởi vậy mà bị hủy, sợ rằng tông chủ như hắn sẽ là tội nhân thiên cổ của Tiên Du Kiếm Cung.
Bước ra trước một bước, Khương Phàm tưởng muốn xông vào Kiếm Các ngăn cản Bạch Nhạc!
Chỉ là mới vừa dậm chân thì đã bị Tuyệt Tiên cản lại.
- Không kịp.
Lắc lắc đầu, Tuyệt Tiên nhẹ giọng nói:
- Giờ ngươi xông vào ngăn cản, chỉ sẽ hứng đến phản kích từ kiếm linh ... Ngươi không ngăn được đâu.
- Lão tổ, chuyện kiếm điển can hệ lớn lắm, còn mong ngài ra tay ngăn cản, bảo vệ kiếm điển!
Trên mặt chớp qua vẻ hoảng loạn, Khương Phàm lần nữa mở miệng nói.
- Không kịp!
Lắc lắc đầu, Tuyệt Tiên lần nữa nói:
- Ta cũng không ngăn cản được... Huống chi, phúc họa tương y, đây chưa hẳn đã là chuyện xấu.
- Cái gì?
Nhất thời Khương Phàm khó mà theo kịp mạch suy nghĩ của Tuyệt Tiên, kiếm điển bị hủy, sao có thể lại là chuyện tốt?
Khoát khoát tay, ngăn cản Khương Phàm lên tiếng, Tuyệt Tiên nhẹ giọng nói:
- Có thể khiến cho kiếm linh nhận chủ, chứng tỏ thiên phú kiếm đạo của hắn còn vượt trên cả dự tính của ta ... Kiếm điển hủy thì hủy thôi, chỉ cần kiếm linh vẫn còn, vậy liền không phải đại sự.
- Nhân quả tuần hoàn... Tiện nghi của Tiên Du Kiếm Cung không dễ kiếm vậy đâu, hủy đi kiếm điển, tóm lại phải cần bồi thường một ít cho ta.
Trong mắt chớp động tinh mang, khóe miệng Tuyệt Tiên nhếch lên ý cười nhàn nhạt.
Hơi ngớ, thấy được phản ứng đó của Tuyệt Tiên, lúc này Khương Phàm rốt cục mới hồi thần.
Cho phép Bạch Nhạc đi tham ngộ kiếm điển là do Tuyệt Tiên quyết định, nếu Tuyệt Tiên hoàn toàn không nghĩ qua loại khả năng này... Đánh chết hắn cũng không tin!
Như vậy, đổi cách nói khác, có lẽ, kết quả bây giờ mới là điều Tuyệt Tiên thực sự muốn thấy?
Nhưng đến cùng là vì sao?
Hoặc có lẽ, thứ Tuyệt Tiên muốn, rốt cuộc là cái gì? !
Tuy tạm thời hắn còn chưa nghĩ ràng điểm này, nhưng trong lòng cũng đã ổn định lên rất nhiều.
- Vậy giờ phải xử lý thế nào?
Liếc mắt nhìn Kiếm Các vẫn đang lấp lánh kiếm quang ngay trước mặt, Khương Phàm lần nữa hỏi.
Hoang ngôn Trương Côn tham ngộ kiếm đạo chỉ có thể lừa gạt những đệ tử phổ thông kia, chứ căn bản không lừa gạt được cao thủ chân chính.
Ở Tiên Du Kiếm Cung cũng có tai mắt của Đại Càn Vương Triều, điểm này, vô luận là hắn hay Tuyệt Tiên đều lòng dạ biết rõ, chỉ là căn bản không cách nào điều tra rõ ràng.
- Tùy hắn đi!
Nhàn nhạt đáp một câu, Tuyệt Tiên bình thản nói:
- Nếu như kiếm linh đã nhận chủ, vậy hắn hẳn cũng sắp xuất quan... Tin tức không giấu được, cũng không cần phải giấu! Hiện giờ, ta rất chờ mong trận chiến Thanh châu!
…
Coong!
Nghịch Ma Kiếm mất đi khống chế bay lên, phát ra một tiếng rền khe khẽ, có vẻ tràn ngập vui sướng, kiếm quang xung quanh như thác lũ tuôn vào trong Nghịch Ma Kiếm, Bạch Nhạc có thể thấy được rõ ràng, ngọc kiếm vỡ nát, dung nhập vào trong Nghịch Ma Kiếm!
Biến cố như thế, quả thật dọa cho Bạch Nhạc nhảy.
Hắn căn bản không có nghĩ đến lại sẽ xảy ra chuyện thế này, đợi khi kịp có phản ứng, tưởng muốn ngăn trở thì đã quá muộn.
Qua chừng một khắc đồng hồ, kiếm quang xung quanh mới hoàn toàn tiêu tán, Nghịch Ma Kiếm lơ lửng giữa trời trực tiếp bay về phía Bạch Nhạc.
Vô thức vươn tay ra, nháy mắt khi Nghịch Ma Kiếm vào tay, lập tức liền có một loại cảm giác tự nhiên sinh ra từ đáy lòng Bạch Nhạc!
Kiếm linh!
Thần kiếm có linh, trước đây lúc Bạch Nhạc nắm Côn Ngô Kiếm, trong lòng liền đã rõ ràng điểm này.
Mà giờ đây, ở trên Nghịch Ma Kiếm, Bạch Nhạc cũng cảm nhận được sự tồn tại của kiếm linh.
Thẳng cho tới nay, mặc dù Nghịch Ma Kiếm rất mạnh, nhưng so với Côn Ngô Kiếm thì đúng là vẫn thiếu mất mấy phần linh khí.
Nếu trong lúc bình thường, có lẽ qua hơn ngàn năm, Nghịch Ma Kiếm cũng sẽ dần dần sản sinh linh tính trong tay Bạch Nhạc, nhưng như thế cần thời gian rất dài, trong khi hôm nay lại khác, kiếm điển vỡ vụn, dung nhập vào trong Nghịch Ma Kiếm, nháy mắt liền cường hành đẩy Nghịch Ma Kiếm đề thăng một cấp bậc.
Không chút khoa trương mà nói, khắc này Nghịch Ma Kiếm mới thực sự trở thành thần binh, đủ để tranh phong với Côn Ngô Kiếm.
Chỉ là, hiện tại Bạch Nhạc lại cao hứng không nổi, thậm chí trên mặt hiện đầy vẻ đành chịu.