Chuyện quái gì thế này!
Người ta có ý tốt cho hắn tham ngộ kiếm điển, nhưng đến sau cùng lại hủy đi kiếm điển của người ta, hắn biết phải ăn nói thế nào đây?
- Kiếm điển!
Phảng phất như để ấn chứng cách nghĩ của Bạch Nhạc, Trương Côn vừa hồi thần lại liền lập tức nhào tới, nhìn vào ngọc kiếm đã vỡ nát thành phấn vụn, lang tạ đầy đất, Trương Côn thực sự khóc không ra nước mắt.
Vẻ đau xót cất chứa trong tiếng kêu thảm kia, dù là ai cũng có thể nghe được rõ ràng.
- Xin lỗi!
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc đành chịu nói:
- Ta cũng không biết tại sao lại như vậy ... Chuyện này, ta sẽ đích thân giải thích với Tuyệt Tiên.
- Ngươi định giải thích thế nào?
Gần như cùng lúc, Tuyệt Tiên đã bước vào trong Kiếm Các, mặt lạnh tanh, nhàn nhạt mở miệng nói.
- Sư tôn!
Tức thì, Trương Côn vội quỳ gối trước mặt Tuyệt Tiên, cúi đầu thỉnh tội nói:
- Đệ tử đáng chết! Mong sư tôn trách phạt!
- Tuyệt Tiên tiền bối, nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ ta, tất cả trách phạt cũng lý nên do ta gánh chịu, không liên quan gì tới Trương Côn.
Bước lên trước một bước, Bạch Nhạc ôm quyền nói.
- Không sai, kiếm điển là bị ngươi hủy, ngươi tự nhiên phải cho lão phu một câu trả lời thỏa đáng.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Côn một cái, Tuyệt Tiên nói tiếp:
- Còn về ngươi, ngươi tưởng muốn trách phạt thế nào. Dù cho giết ngươi, kiếm điển cũng đâu khôi phục được?
- ...
Nhất thời, trên trán Trương Côn chảy đầy mồ hôi lạnh, với cục diện hiện thời, hắn thật không biết nên xử lý thế nào mới phải.
- Kiếm điển đã bị hủy, không thể vãn hồi... Có điều kiện gì, Tuyệt Tiên tiền bối cứ việc nói ra!
Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
- Hả?
Khẽ nhíu mày, Tuyệt Tiên cười lạnh nói:
- Điều kiện gì cũng đều có thể?
- Còn mong tiền bối nói rõ!
Da đầu tê rần, song Bạch Nhạc vẫn không thể không tiếp tục gượng chống.
- Đã thế, vậy thì đơn giản, ngươi đã được đến kiếm điển truyền thừa, không bằng nhân đây bái nhập bổn tông, thủ ở trong Kiếm Các này, thay thế kiếm điển, dạy bảo đệ tử bản tông tu hành kiếm đạo.
Tuyệt Tiên từ tốn nói.
- ...
Nghe được điều kiện kia, Bạch Nhạc không khỏi cười khổ.
Bái nhập Tiên Du Kiếm Cung? Điều này sao có thể!
Khoan nói bản thân hắn có nguyện ý hay không, thân là tông chủ Ma tông, với thân phận đó, chú định hắn tuyệt đối không khả năng đáp ứng!
Huống chi, hiện giờ chiến sự Thanh châu đang hừng hực nóng bỏng, hắn làm sao có thể chỉ lo thân mình, trốn ở trong Tiên Du Kiếm Cung này.
- Xin lỗi, ta không làm được, còn mong tiền bối đổi sang một điều kiện khác!
- Vậy thì, lưu kiếm lại đi!
Liếc mắt nhìn Nghịch Ma Kiếm trong tay Bạch Nhạc, Tuyệt Tiên mở miệng nói tiếp.
- ...
Nghịch Ma Kiếm cùng theo Bạch Nhạc nhiều năm, há có thể dễ dàng vứt bỏ? Huống hồ, trước mắt đại chiến sắp tới, nếu mất Nghịch Ma Kiếm, vậy lại càng khó mà ứng đối nguy cơ trước mắt, hỏi hắn làm sao có thể đáp ứng cho được?
- Làm sao, thế này không được, thế kia cũng không được, ngươi định quỵt nợ chắc?
Lạnh lùng nhìn vào Bạch Nhạc, Tuyệt Tiên nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- ...
Hít sâu một hơi, lúc này Bạch Nhạc mới mở miệng nói:
- Thanh châu đại chiến tương khởi, khẩn cầu tiền bối dung ta một đoạn thời gian ... Đợi trận chiến này kết thúc, Bạch Nhạc tất sẽ đưa Nghịch Ma Kiếm về lại Kiếm Các, lấy đây làm bồi thường!
- Nói thì hay lắm, nhưng nếu ngươi chết ở Thanh châu thì sao?
Không có nửa điểm khách khí, Tuyệt Tiên đầy là trào phúng mở miệng nói:
- Càn Đế, Tâm Ma, còn có Nhiên Cổ Phật, ba vị cường giả thần linh liên thủ... Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin có thể còn sống quay về?
- ...
Hai hàng lông mày nhíu chặt, Tuyệt Tiên từ tốn nói tiếp:
- Ngươi là đệ tử Thần Tôn, tính là có duyên với bản tông, ta cũng không muốn làm khó ngươi... Thế này đi, hai điều kiện, nếu ngươi bằng lòng, việc này đến đây liền thôi! Bằng không, vậy thì phải lưu lại Nghịch Ma Kiếm.
- Tiền bối mời nói!
- Thứ nhất, kể từ hôm nay, ngươi đảm nhiệm vị trí khách khanh trưởng lão của bản tông! Kiếm điển đã bị hủy, chí ít nghìn năm sau này ngươi phải gánh vách trách nhiệm dạy bảo đệ tử bản tông tu hành.
Vươn ra một ngón tay, Tuyệt Tiên từ tốn nói.
Hơi ngớ, Bạch Nhạc rốt cục ngửi ra được vị đạo khác thường, nhìn vào Tuyệt Tiên, trầm mặc khoảnh khắc, sau đó mới gật đầu nói:
- Có thể!
- Thứ hai, từ giờ khắc này trở đi, Nghịch Ma Kiếm chính là thần kiếm của bản tông, chỉ là tạm thời cho ngươi mượn dùng! Ngươi và Càn Đế, thậm chí tứ phương yêu thần giao phong, vô luận thắng bại sinh tử, sau cùng đều phải trả lại kiếm này.
- Chỉ hai điều kiện đó thôi, ngươi có đáp ứng hay không?
- ...
Nghe tới đó, nếu Bạch Nhạc còn không kịp phản ứng, vậy thì đúng là quá ngu.
- Tuyệt Tiên tiền bối... Chuyện này, ngay từ đầu ngươi sớm đã tính toán ta?
- Ha ha ha ha ha!
Nghe vậy, nét mặt Tuyệt Tiên không còn giữ được vẻ nghiêm túc nữa, cất tiếng cười to nói:
- Không sai, tiểu tử, lão phu chính là đang tính tính toán ngươi! Pháp bất khinh truyền, kiếm điển truyền thừa há có thể cho ngươi có được mà không trả ra chút đại giá?
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc cũng không nhịn được cười lên.
Từ góc độ này mà nói, điều kiện đối phương đưa ra tuyệt đối không tính hà khắc.