Chỉ có đến khi thực sự tham ngộ kiếm điển mới có thể hiểu được sự trân quý của kiếm điển, đối với kiếm tu mà nói, bản thân kiếm điển vốn chính là truyền thừa tốt nhất.
Nhưng lấy phương thức này, ở cái thời khắc then chốt này để được đến kiếm điển truyền thừa, đồng thời khiến cho Nghịch Ma Kiếm sinh ra kiếm linh, đối với Bạch Nhạc mà nói, chính là chỗ tốt lớn nhất, vì thế mà trả ra một ít đại giá, vốn cũng là chuyện đương nhiên.
Tử tế suy xét xong những điều này, Bạch Nhạc tự nhiên không còn quấn quýt, khom lưng hướng về phía Tuyệt Tiên cúi đầu nói:
- Đa tạ tiền bối thành toàn!
Tán thưởng nhìn Bạch Nhạc một cái, Tuyệt Tiên khẽ gật đầu:
- Vốn còn muốn để ngươi đi Thái Cực Đạo một chuyến để tham ngộ Thái Cực Đồ, nhưng giờ xem ra... Sợ là không kịp! Chiến sự Thanh châu đã khởi phát, tin tức ngươi ở chỗ này sợ rằng không giấu được, giờ nên lập tức quay về Thanh châu, chuẩn bị ứng đối Càn Đế và Lệ Tâm Vũ.
- Những chuyện khác đều phải đợi thắng xong trận chiến này mới nói tiếp được ... Tiểu tử, ta rất xem trọng ngươi, ngươi vạn vạn lần đừng khiến ta thất vọng.
…
-Kiếm điển! Hay cho Tiên Du Kiếm Cung, hay cho Tuyệt Tiên!
Tin tức thông qua đủ loại đường lối truyền về Đại Càn Vương Triều, rất nhanh liền rơi vào trong tai Lệ Tâm Vũ, dù lấy định lực như của Lệ Tâm Vũ, lúc nghe được tin tức này, trên mặt vẫn không nhịn được hiện lên vẻ phẫn nộ.
Trước đó Bạch Nhạc đã khiến người vô cùng kiêng sợ, giờ lại tham ngộ kiếm điển, tất sẽ càng thêm vướng tay!
Loại bí điển như kiếm điển, đối với bất kỳ tông môn nào mà nói cũng đều là hạch tâm bất truyền, ai mà ngờ, Tuyệt Tiên lại có phách lực lớn đến thế, trực tiếp cho phép Bạch Nhạc tham ngộ kiếm điển.
- Không thể đợi thêm... Hắn không lộ diện, ta liền bức hắn lộ diện!
Trong mắt chớp qua một tia lãnh khốc, Lệ Tâm Vũ lành lạnh mở miệng nói:
- Truyền tin cho Phật tông, tối nay trực tiếp động thủ, tất phải chém giết Bạch Nhạc!
- Vâng!
... ... ..... .
Vào đêm!
Sao trời sáng rực.
Dưới ánh trăng, Lệ Tâm Vũ vứt ra yêu binh, trực tiếp rơi đến bên ngoài Thanh Châu thành.
- Người nào?
Lệ Tâm Vũ không hề có ý định giấu giếm hành tích, mới đến bên ngoài Thanh Châu thành, lập tức liền bị Thanh Vân Kỵ đang đi tuần phát hiện.
Mặc dù hiện tại đại bộ phận Thanh Vân Kỵ đã được phái ra ngoài, song rốt cục vẫn lưu lại ba ngàn người bảo vệ Thanh Châu thành, giờ đây ngăn lại Lệ Tâm Vũ chính là một tiểu đội Thanh Vân Kỵ đang tuần thành.
Nhìn vào đội Thanh Vân Kỵ kia, trên mặt Lệ Tâm Vũ lộ ra một tia tiếc hận, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Kỳ thực ta vô cùng tán thưởng các ngươi... Nếu các ngươi có thể cũng trung thành với bệ hạ như vậy, ta đảm bảo cho các ngươi cả đời vinh hoa phú quý, đáng tiếc!
Vừa nói, Lệ Tâm Vũ vừa bước ra một bước, phảng phất đạp lên tâm tạng tất cả mọi người!
Chỉ chớp mắt, đội Thanh Vân Kỵ kia lập tức dồn dập rớt ngựa, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy thống khổ.
- Cảnh báo!
Tiểu đội trưởng dẫn đầu cố nén thống khổ kịch liệt, phát đi Truyền Tin Phù.
Tức thì, bên ngoài Thanh châu đột nhiên sáng lên một đạo tín hiệu màu xanh, chớp mắt, toàn bộ Thanh Châu thành đều chấn động, trận pháp tức tốc khởi động, bao phủ toàn bộ Thanh Châu thành.
Nhìn tiểu đội trưởng kia nỗ lực phát ra tín hiệu, Lệ Tâm Vũ không hề ra tay ngăn cản, ngược lại trong mắt còn chớp qua một tia thương hại.
- Ý chí thật ngoan cường ... Thật khó tin ngươi chỉ mới vừa bước đến Tinh Cung Cảnh, bằng phần thiên phú này, tiếp tục tu hành, ngày sau tất thành Tinh Hải.
Bàn tay khe khẽ siết lại, chỉ tích tắc, tiểu đội trưởng lập tức mất đi tiếng thở.
Thần hồn câu diệt!
Gần như cùng lúc, giọng Lệ Tâm Vũ nhàn nhạt truyền tới:
- Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn quanh một lượt, chỉ trong một nhịp thở, những Thanh Vân Kỵ còn lại vốn còn đang giãy dụa cũng dồn dập vẫn lạc.
Tâm Ma Lệ Tâm Vũ!
Nếu hắn thật tâm muốn giết người, đối với người thường và tu hành giả cấp thấp mà nói, không nghi ngờ là một trường ác mộng đáng sợ.
Cũng may, lần này Lệ Tâm Vũ đến, mục đích không phải nhắm đến những tu hành giả cấp thấp này.
Giết người chỉ nhằm uy hiếp!
- Bạch Nhạc, ta cho ngươi thời gian một nén hương, sau một nén hương, nếu ngươi còn không lộ diện, ta liền đồ sát sạch sẽ người trong Thanh Châu thành!
Trong mắt lộ chớp qua sát khí băng lãnh, đầu ngón tay nhè nhẹ bắn ra, lập tức liền có một nén hương bay lên, cứ vậy lơ lửng giữa trời, chậm rãi bốc cháy lên.
Giọng Lệ Tâm Vũ rất lạnh, lại vẫn rõ ràng truyền đến tai mỗi người trong Thanh Châu thành!
Dù là bách tính đang say giấc, khắc này cũng bị thức tỉnh!
Lập tức, bầu không khí sợ hãi truyền khắp toàn bộ Thanh Châu thành.
... ... ... .
- Là Lệ Tâm Vũ!
Trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, Bạch Cốt phu nhân trầm giọng nói.
Đại điện phủ thành chủ đã loạn thành một đoàn.
Đám người Bất Tử Thanh Vương đi ra đối kháng yêu binh, hiện tại người tọa trấn ở Thanh Châu thành chính là Bạch Cốt phu nhân.
Thân là chủ tâm cốt của chúng nhân bây giờ, Bạch Cốt phu nhân rõ ràng hơn ai hết, lúc này Bạch Nhạc căn bản không có mặt ở trong Thanh Châu thành.