- Làm thế nào? Công tử căn bản không ở đây, chúng ta phải làm thế nào?
Tô Nhan nôn nóng nhìn ra bên ngoài, gấp giọng hỏi.
- Đừng vội!
Khoát khoát tay, thư sinh trầm giọng nói:
- Cường giả thần linh sẽ không tùy tiện ra tay với người thường ... Mục đích của Tâm Ma chỉ là bức ra Bạch Nhạc, chúng ta đi ra nói chuyện với hắn một phen.
Đương sơ theo gót Diệp Huyền đại sư, đến sau liền theo Bạch Nhạc đến Thanh châu.
Hiện nay, đại trận bên ngoài Thanh Châu thành chính là do thư sinh bố trí, với tình hình trước mắt, hắn không thể không đứng ra.
Nhiều năm qua đi vậy rồi, bốn người bọn Ngư Tiều Canh đều đã bước đến Bán Thần Chi Cảnh!
Chỉ là tiềm lực bọn hắn cũng theo đó hao hết, đời này sẽ chỉ dừng bước ở bán thần.
Chớp mắt, Bạch Cốt phu nhân và thư sinh liền trực tiếp bay ra Thanh Châu thành.
Thân ở giữa trời, thư sinh khẽ khom lưng hành lễ nói:
- Lệ tiên sinh, Bạch phủ chủ không ở trong Thanh Châu thành, bách tính trong thành hoàn toàn vô tội, ta tin tưởng, bệ hạ cũng không phải người thích giết chóc, tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện diệt tuyệt nhân tính kia, tiên sinh thấy đúng không?
Lạnh lùng quét nhìn liếc nhìn thư sinh, Lệ Tâm Vũ nhàn nhạt nói:
- Ta nghe qua ngươi, đệ tử của Diệp Huyền! Diệp Huyền người này miệt thị vương quyền, chính là đáng chết, đám người các ngươi chẳng những không tự phản tỉnh, vẫn theo nghịch tặc ... Cũng là đáng chết!
- Lệ tiên sinh nói quá lời, thiên hạ không phải thiên hạ của một người, mà là thiên hạ của người toàn thiên hạ! Huống hồ, Thanh châu ta chưa từng nói qua sẽ bội phản Đại Càn Vương Triều, cái câu theo nghịch tặc kia, ta thật không dám nhận.
Đối mặt Lệ Tâm Vũ, thư sinh vẫn không hề sợ hãi, chậm rãi nói.
- Có phải phản nghịch hay không, không phải ngươi nói, mà là bệ hạ quyết định.
Lạnh lùng nhìn vào thư sinh, Lệ Tâm Vũ từ tốn nói tiếp:
- Hương đã cháy quá nửa... Thời gian dành cho các ngươi đã không nhiều.
- Lệ Tâm Vũ, hiện tại Bạch Nhạc đúng thật không ở trong Thanh Châu thành, đợi hắn trở về, không cần Lệ tiên sinh tìm đến, hắn tự sẽ tới tìm ngươi.
Bạch Cốt phu nhân trầm giọng nói.
- Vị này chắc là Bạch Cốt giáo chủ, Lệ mỗ cũng nghe nói qua về ngươi! Trên Đạo Lăng Sơn, cân quắc không kém gì tu mi, hôm nay gặp mặt, quả thực khuynh quốc khuynh thành! Nếu nguyện ý theo ta về vương thành gặp mặt bệ hạ, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Ánh mắt hướng về phía Bạch Cốt phu nhân, Lệ Tâm Vũ tùy ý nói.
- Làm sao, Tâm Ma đại danh đỉnh đỉnh giờ lại cũng đi làm loại chuyện hạ lưu kia, thật không khỏi khiến người xem thường.
Cười dài nhìn vào Lệ Tâm Vũ, Bạch Cốt phu nhân chế ngạo nói.
- Lệ mỗ tung hoành thiên hạ, được người coi trọng hay không coi trọng, không phải ngươi có thể quyết định.
Không chút nộ ý, Lệ Tâm Vũ bình tĩnh nói:
- Thời gian đã không nhiều... So với ở chỗ này chiếm miệng lưỡi tiện nghi từ ta, chẳng thà tính toán xem xem, lát nữa làm sao mới có thể chống qua được mấy chiêu trên tay ta.
Hơi hơi biến sắc, khắc này vô luận là thư sinh hay Bạch Cốt phu nhân đều rất rõ ràng, Lệ Tâm Vũ thật đã có sát tâm, nếu Bạch Nhạc không lộ diện, hắn thực sự sẽ xuống tay với Thanh Châu thành.
Đến lúc đó, tính mạng toàn bộ mấy trăm ngàn bách tính Thanh Châu thành sẽ nguy trong sớm tối.
Hít sâu một hơi, trong mắt thư sinh chớp qua một mạt quyết đoán, lành lạnh mở miệng nói:
- Đã vậy, chúng ta chờ đợi lãnh giáo thủ đoạn của Lệ tiên sinh một phen!
Cùng lúc, thư sinh ngấm ngầm truyền âm cho Bạch Cốt phu nhân, nói:
- Không cần quản ta, lát nữa một khi đánh nhau, ngươi tận hết khả năng mang đi càng nhiều người... Chúng ta không phải đối thủ của cường giả thần linh, có thể đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
…
- Đi? Đi không được.
Lắc đầu, Bạch Cốt phu nhân đáp nói:
- Đừng quên, đối phương không chỉ có mỗi Lệ Tâm Vũ mà còn có Càn Đế và Phật tông... Ở lại Thanh châu, có lẽ đối phương còn sẽ có chút cố kỵ, nếu như đào tẩu, đấy mới thực sự là con đường chết.
Trong chuyện này, Bạch Cốt phu nhân sớm đã nhìn được vô cùng rõ ràng.
Giết hại bách tính toàn thành, ác danh đó một khi truyền ra, dù là Càn Đế e rằng cũng sẽ có phiền toái cực lớn, không đến một khắc sau cùng, hẳn Lệ Tâm Vũ sẽ không làm ra chuyện điên rồ như thế.
Khả năng lớn nhất chính là ý đồ bức bọn hắn đào tẩu, chỉ cần bọn hắn bắt đầu trốn đi, một đường truy sát, giết chết bao nhiêu người không còn là chuyện quan trọng nữa.
Vậy nên, căn bản không còn đường để lui, cách duy nhất chính là liều mạng!
Càn Đế và Nhiên Cổ Phật không lộ diện, bây giờ chúng nhân liên thủ lại, liều mạng với Lệ Tâm Vũ chưa hẳn đã không có dư địa để quay vần.
Mặc dù cũng là cửu tử nhất sinh, song chí ít vẫn có một tia hi vọng.
Hương cuối cùng cháy sạch.
Thời gian một nén hương, đôi lúc rất dài, nhưng đôi lúc lại ngắn ngủi đến lạ.
Trên mặt lộ ra ý cười trào phúng, Lệ Tâm Vũ nhẹ giọng nói:
- Xem ra Bạch Nhạc thật không để ý đến sống chết của đám người các ngươi, đã vậy, các ngươi bồi táng theo hắn đi ... Yên tâm, hắn trốn không được lâu đâu, nhanh thôi, ta sẽ để hắn đi xuống đoàn tụ với các ngươi.