Vừa nói, Lệ Tâm Vũ vừa bước ra một bước, chớp mắt, khí tức cường giả thần linh đột nhiên bạo phát, phảng phất một cơn phong bạo khủng bố tập kích, ầm ầm nghiền ép về phía Thanh Châu thành!
- Giết!
Trong mắt chớp qua vẻ quyết tuyệt, hai người Bạch Cốt phu nhân và thư sinh đồng thời ra tay, nhắm thẳng đến Lệ Tâm Vũ.
Đại trận Thanh Châu thành cũng theo đó phát động, hóa thành một cỗ lực lượng bàng bạc đánh tới Lệ Tâm Vũ.
Lực lượng đại trận thật ra không yếu, đổi thành bất kỳ một cường giả bán thần nào, đối mặt với công kích từ đại trận như thế, sợ rằng đều phải tránh lui ba xá.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Lệ Tâm Vũ không phải bán thần.
Công kích từ trận pháp đủ để nháy mắt kích sát bán thần, ở trong mắt hắn lại chẳng qua chỉ như một trò đùa.
Hơi hơi đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, trọn cả Thanh Châu Thành theo đó chấn động, trận pháp vốn cứng không thể gãy bỗng chợt phát ra một tiếng giòn vang, ầm ầm sụp đổ.
Thực lực tuyệt đối nghiền ép!
Căn bản không thấy được một tia hi vọng nào.
Chỉ khi thật sự đối mặt với cường giả thần linh, ngươi mới sẽ cảm thấy mình nhỏ bé đến cỡ nào.
Oanh!
Chỉ một tích tắc, trước người Lệ Tâm Vũ đột nhiên bùng lên linh hồn chi hỏa, vô luận thư sinh hay Bạch Cốt phu nhân, nháy mắt liền bị bao phủ vào trong đó!
Lửa này trực tiếp nung đốt thần hồn, đau đớn khủng bố hơn xa so với trong biển lửa bình thường.
Dù lấy nghị lực như của thư sinh và Bạch Cốt phu nhân, khắc ấy cũng không khỏi đau kêu thành tiếng.
- Đau không? Yên tâm, tất cả mọi người trong Thanh Châu thành cũng sẽ đau đớn thống khổ như hai ngươi!
Hỏa diễm tăng vọt, đánh vỡ đại trận thủ hộ, linh hồn chi hỏa cứ thế bất thần lan tràn tới, bao trùm toàn bộ Thanh Châu thành!
Chỉ sau không đến trăm nhịp thở ngắn ngủi, chí ít đã chết trên vạn người!
Trọn cả Thanh Châu thành lập tức chìm trong tiếng kêu rên và thống khổ.
- A di đà phật!
Gần như cùng lúc, giữa trời đột nhiên vang lên một tiếng phật hiệu.
Trên Thanh Châu thành vốn đang phải chịu khổ nạn, bỗng chợt hiện ra một vầng phật quang.
- Lệ tiên sinh, tuy Bạch Nhạc tội ác tày trời, nhưng bách tính Thanh châu lại đều vô tội! Không bằng bần tăng thỉnh cầu Lệ tiên sinh, chỉ tru ác thủ mà tha cho bách tính trong thành!
Nhiên Cổ Phật!
Nhất thời, Bạch Cốt phu nhân và thư sinh không khỏi biến sắc.
Bọn hắn tự nhiên rõ ràng, lúc này Nhiên Cổ Phật nhảy ra, không phải là thật thương xót thiên nhân, mà là có mưu tính từ trước.
Lệ Tâm Vũ tới đóng vai kẻ ác, uy hiếp tính mệnh tất cả mọi người, còn Phật tông thì nhân đó lấy phong thái từ bi xuất hiện, cứu vớt chúng nhân, như thế, tất cả mọi người trong Thanh Châu thành đều sẽ thừa nhận ân tình của Phật tông, cộng thêm mười năm bố trí trước đó của Phật tông, rất có thể sẽ triệt để xoay chuyển cục diện, khiến những người này thực sự biến thành tín đồ cuồng tín của Phật tông.
Đây mới đích thực là rút củi đáy nồi!
Một khi như nguyện, vậy thì, dù Bạch Nhạc có trở về, hết thảy cũng đã muộn.
Sở dĩ đến hiện tại Thanh Vân Kỵ còn có thể chống đỡ, chưa đến nỗi bị đánh tan, chính là nhờ có nhân tâm làm chỗ dựa.
Nếu dân tâm mất đi, Thanh châu hãm lạc chỉ là chuyện trong phút chốc sớm chiều.
Thẳng đến khắc này, bọn hắn mới thật sự hiểu được dụng tâm hiểm ác của Lệ Tâm Vũ!
Nếu bức ra Bạch Nhạc, như vậy hắn cùng với Nhiên Cổ Phật sẽ liên thủ chém giết Bạch Nhạc, nếu bức không ra, vậy liền rút củi dưới đáy nồi, khiến Bạch Nhạc triệt để đánh mất uy tín ở Thanh châu, không còn thống trị lực như trước, sau cùng đành chỉ như chó nhà có tang trốn chạy khắp nơi!
Vô luận là loại kết quả nào, đối với bọn hắn mà nói thì đều là kết cục mà bọn hắn cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
Đây mới thực sự là đứng ở thế bất bại.
Nhưng mà, giờ dù có hiểu được, căn bản cũng đã không kịp.
Có thể ý thức được điểm này rốt cục chỉ là thiểu số, đại đa số bách tính căn bản sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Bọn hắn chỉ biết tin tưởng những gì mắt mình nhìn thấy.
Lúc nguy hiểm, Bạch Nhạc không thấy tung tích, mặc cho Lệ Tâm Vũ tàn sát bọn hắn, trong khi đó Phật tông lại đứng ra bảo vệ bọn hắn, như thế, nên lựa chọn ai, tự nhiên là chuyện không cần nói cũng biết.
Khắc này, vô luận là thư sinh hay Bạch Cốt phu nhân, lại hoặc là số ít cao thủ còn lại trong Thanh Châu thành, trong lòng đều không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng!
Quá mạnh!
Cường giả thần linh đích thân xuất thủ, thậm chí còn làm bố trí như vậy, trận chiến này... Căn bản không có chút phần thắng nào!
Đây là tử cục!
Nhưng từ lúc Càn Đế quyết ý liên thủ Phật tông, đây vốn đã là tử cục.
Vô luận bọn hắn giãy dụa thế nào cũng chỉ là đang làm chuyện vô ích.
Nếu đã như vậy... Hà tất phải giãy dụa làm gì?
Khắc ấy, tất cả mọi người không khỏi sinh ra cảm giác chán nản, phảng phất, không bằng cứ thế chết quách đi cho xong.
Thần niệm bao phủ khắp toàn Thanh Châu thành, từ trên nhìn xuống chứng kiến hết thảy, khóe miệng Lệ Tâm Vũ bất giác nhếch lên ý cười giễu cợt.
Tâm ma giết người không cần đao!
Tru tâm, đấy mới là phương thức giết người tốt nhất.