Sở dĩ sinh ra loại tâm lý kia, bản thân vốn là hiệu quả do hắn dùng công kích thần hồn mang lại, như thế, chẳng những lôi kéo được Phật tông, hơn nữa còn có thể dễ dàng giết chết toàn bộ đích hệ của Bạch Nhạc, mặc dù Bạch Nhạc không có hiện thân, trận chiến này cũng đã có kết cục vô cùng hoàn mỹ.
Cán cân thắng lợi đã nghiêng lệch!
Vô số dân chúng quỳ xuống, bái lạy về phía Nhiên Cổ Phật, miệng theo đó niệm tụng a di đà phật.
Nhưng mà, nháy mắt khi sắp gặt hái thành quả thắng lợi, một mạt kiếm quang khủng bố đột nhiên xé rách chân trời lao đến.
Mạt tử mang kia phảng phất như là thiểm điện chẻ đôi thiên không!
Chớp mắt, kiếm khí tung hoành, phật quang bao phủ trên Thanh Châu thành cũng bị chém vụn!
Chỉ với một kiếm, không chỉ chém vụn phật quang, đồng thời còn trực tiếp phá đi thần thông của Lệ Tâm Vũ, đám người Bạch Cốt phu nhân trước đó bị ảnh hưởng cũng hồi thần lại, trong mắt tràn đầy kinh hãi, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, khắc sau, ánh mắt tất cả mọi người lần nữa bị đạo thân ảnh trên không trung kia hấp dẫn!
Bạch Nhạc!
Ở vào thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc kịp thời gấp gáp quay về.
Nhất kiếm hoành không!
Áo trắng tung bay, một tay cầm kiếm, Bạch Nhạc cứ thế xuất hiện dưới ánh trăng, kiếm chỉ Lệ Tâm Vũ, lạnh giọng mở miệng nói.
- Bạch Nhạc ở đây, ai dám tới chiến?
…
- Thật là cảm động!
Khe khẽ vỗ tay, Lệ Tâm Vũ mỉm cười nói:
- Biết rõ tất phải chết còn dám hiện thân, Lệ mỗ không thể không bội phục dũng khí của ngươi.
Nhiên Cổ Phật đã hiện thân, trong tình cảnh đó, chỉ cần Bạch Nhạc dám lộ diện, tất sẽ phải đối mặt với hai vị cường giả thần linh vây công.
Lần này nói là bức Bạch Nhạc lộ diện, riêng chữ bức kia thôi cũng đã đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Tại sao gọi là bức, chính là khiến ngươi không thể không lộ diện, nhưng vừa lộ diện liền có thể phải đối mặt với kết cục càng tệ.
Trước đó, lúc Nhiên Cổ Phật lộ diện, kỳ thực Lệ Tâm Vũ đã cho rằng Bạch Nhạc sẽ không hiện thân, không ngờ, sau cùng lại có chuyển ngoặt.
Đối với hắn mà nói, đây không nghi ngờ là kết quả tốt nhất.
- Lệ tiên sinh nói quá lời, chỉ là về đi chậm chút thôi, không liên quan gì tới dũng khí cả.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Chẳng qua, là ai tất chết, sợ rằng không đến thời khắc sau cùng thì còn chưa biết được?
- A di đà phật, lệ khí Bạch phủ chủ quá nặng, không bằng theo bần tăng tham ngộ phật pháp, hóa giải lệ khí, trả cho Thanh châu và thiên hạ một kết cục thái bình, thế nào?
Trong lúc nói chuyện, Nhiên Cổ Phật đã vây đến trước mặt Bạch Nhạc, hai tay hợp mười, làm ra bộ dạng từ bi.
- Cổ Phật ngược lại là từ bi, lệ khí không lệ khí, ta không quá để tâm, chỉ là cái câu trả cho thiên hạ một kết cục thái bình, Bạch Nhạc không dám nhận.
Khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Đến cảnh giới như ngươi ta còn cần gì phải nói mấy lời nhảm nhí đó làm gì, chẳng qua là bốn chữ thắng làm vua thua làm giặc thôi, Cổ Phật muốn động thủ, liền cứ việc động thủ là được.
Tiếp xúc càng nhiều với Phật tông, Bạch Nhạc lại càng chán ghét loại bộ dạng kia. Rõ ràng vì lợi ích chuyện gì cũng dám làm, đạo nghĩa gì đều không giảng, lại cứ phải giả bộ bi thiên mẫn nhân, lừa dối chúng sinh, thực sự khiến người sinh tâm chán ghét.
- A di đà phật, Bạch phủ chủ ma tính đã sâu, chấp ý không nghe bần tăng khuyên bảo, bần tăng đành phải dùng thủ đoạn kim cương hàng ma, Bạch phủ chủ, mời!
Lắc đầu, Nhiên Cổ Phật vẫn bộ dạng từ bi vi hoài kia, trầm giọng nói.
- Mấy ngày trước đánh một trận, không thể phân ra sinh tử, hôm nay vừa khéo, để ta lần nữa lĩnh giáo thủ đoạn của Cổ Phật.
Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc lập tức cười lạnh nói.
Trước đó hắn đã chiếm thượng phong trong lúc giao thủ với Nhiên Cổ Phật, chỉ là cố cập đến Thanh châu an nguy nên mới thả đối phương thoát thân, nay đã tham ngộ kiếm điển, thực lực kiếm đạo tăng vọt, lần nữa giao thủ, tự nhiên lòng tin tràn đầy.
- Cổ Phật, hôm nay là giết người, không phải tỷ thí, chúng ta không cần phải giảng công bằng với hắn, ta với ngươi đồng thời ra tay, chém giết đứa này!
Hừ lạnh một tiếng, không đợi Nhiên Cổ Phật hồi đáp, Lệ Tâm Vũ đã trước một bước mở miệng nói.
- Ha ha, không phải là tưởng muốn lấy nhiều khi ít ư, Bạch mỗ tiếp là được, không cần nhiều lời!
Cười dài một tiếng, Bạch Nhạc khinh thường nói.
- Thế nhân sao mà nhiều hạng ngu muội ngông cuồng, phải nên biết kính Phật!
Hai tay hợp người, trên thân Nhiên Cổ Phật đột nhiên bùng lên phật quang, như thể hóa thân thành một vị Phật Đà ngay giữa không trung.
Cùng lúc, Nhiên Cổ Phật khom lưng hành lễ.
Nam Hải lễ Phật!
Lần này liên thủ với Lệ Tâm Vũ, lại khiến Nhiên Cổ Phật lần nữa sinh ra sát cơ.
Hắn không muốn cho Bạch Nhạc thêm bất cứ cơ hội nào, trực tiếp thi triển ra thần thông mạnh nhất.
Nam Hải lễ Phật, hai mươi ba lễ, lễ tham kiến phật.
Cái cúi đầu vừa được thực hiện, lập tức phong vân biến sắc, phảng phất như toàn bộ bầu trời đêm đều bị phật quang bao phủ.
- Phật Đà thần minh cái gì, ngươi ta chính là thần linh, không cần kính phật! Nếu thật có phật, ngươi để hắn đi ra, hôm nay Bạch mỗ trảm luôn phật kia của ngươi!