Cười lạnh một tiếng, trong mắt Bạch Nhạc tóe xạ sát cơ, giơ tay vung ra một kiếm, trực tiếp tưởng muốn chém rụng hóa thân Phật Đà giữa trời.
Kiếm như kinh hồng!
Một kiếm này như là một đạo tia chớp màu tím, xé rách trời cao, dù thật sự có Phật Đà, sợ rằng cũng bị chém rụng!
- Hỗn xược! Ngươi chẳng qua mới vừa bước đến Thần Linh Cảnh, sao dám miệt thị Phật Đà? Muốn động thủ với Cổ Phật, trước phải qua cửa này của ta cái đã!
Bước ra trước một bước, một cỗ lực lượng thần hồn khủng bố đột nhiên oanh kích về phía Bạch Nhạc.
Đối với thần thông này của Nhiên Cổ Phật, Lệ Tâm Vũ vô cùng rõ ràng, nghe đồn, nếu có đại năng Phật tông hoàn thành hai mươi ba lễ này, liền sẽ thật có Phật Đà phủ xuống, trấn áp chư thiên!
Chỉ là, nghe rốt cục chỉ là nghe đồn, dù là ở thời đại thượng cổ, cường giả thần linh Phật tông lợi hại nhất cũng chẳng qua mới làm được hai mươi lễ mà thôi.
Chẳng qua tuy là như vậy, song thần thông này cũng đã cực kỳ kinh khủng.
Hai mươi ba lễ, mỗi nhiều thêm một lễ, lực lượng hóa thân Phật Đà sẽ đề thăng gấp đôi.
Thật ra ngay từ đầu Lệ Tâm Vũ đã hạ quyết định, tưởng muốn yểm hộ cho Nhiên Cổ Phật hoàn thành thần thông này, dùng nó trực tiếp tiêu diệt Bạch Nhạc!
Rốt cuộc, với tình hình trước mắt, hắn căn bản không cần phải liều sống liều chết với Bạch Nhạc, chỉ cần kéo chặt một đoạn thời gian, tự nhiên liền có thể để cho Nhiên Cổ Phật tiêu diệt Bạch Nhạc.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Bạch Nhạc phảng phất đã sa vào tử cục.
Ngao ô!
Ngay đúng lúc này, trong Thanh Châu thành bỗng chợt vang lên tiếng long ngâm, một đạo bóng trắng phá không lao tới!
Tiểu Bạch Long!
Trước đó Tiểu Bạch Long một mực ở trong thành, đợi ở bên người Tô Nhan, rốt cuộc, Bạch Nhạc không có mặt ở đây, Bạch Thanh Nhã cũng ở Đông Hải, chỉ có Tô Nhan là người quen.
Còn về trước đó Lệ Tâm Vũ muốn tàn sát bách tính Thanh châu, Tiểu Bạch Long căn bản không để ý.
Sống chết của những người khác thì liên quan gì tới nó?
Thẳng đến giờ khắc này, Bạch Nhạc động thủ với Lệ Tâm Vũ, Nhiên Cổ Phật, Tiểu Bạch Long mới bay đi ra, kề vai chiến đấu với Bạch Nhạc.
- Súc sinh, lại dám làm càn? !
Nháy mắt khi Tiểu Bạch Long bay ra, trong hư không đột nhiên rơi xuống một đạo kiếm mang, chém thẳng về phía Tiểu Bạch Long.
Đế Kiếm!
Càn Đế!
Lần này xuống tay với Bạch Nhạc vốn là bố cục tất sát, trước đó không lộ diện chỉ là để đảm bảo vạn toàn, chứ không phải Càn Đế thật không tới Thanh châu.
Lúc ở Đạo Lăng Sơn, chính bởi vì Tiểu Bạch Long kiềm chế mới khiến Càn Đế thất bại trong gang tấc, có kinh nghiệm lần trước, Càn Đế há có thể không đề phòng?
Đế Kiếm chém xuống, nháy mắt liền bức lui Tiểu Bạch Long!
Càn Đế không phải như Lệ Tâm Vũ, bị Long tộc khắc chế, thực lực cường giả thần linh nghiền ép đi xuống, giúp hắn nhẹ nhàng đánh lui, thậm chí trực tiếp chém giết Tiểu Bạch Long!
Tuyệt vọng
Khi thấy Đế Kiếm rơi xuống, toàn bộ tu hành giả có mặt trong Thanh Châu thành đều cảm thấy tuyệt vọng!
Ba vị cường giả thần linh!
Vây giết điên cuồng như thế, thiên hạ này còn ai có thể ngăn?
Dù Bạch Nhạc có được thủ đoạn thông thiên, sợ rằng hôm nay cũng khó thoát tai kiếp!
So với Đạo Lăng Thiên Tông, giờ đây sát ý của Càn Đế đối với Bạch Nhạc mới nồng liệt nhất!
Hơn nữa, lần này, Vân Mộng Chân không tới hỗ trợ!
- Bạch Nhạc, đừng giãy giụa nữa, hôm nay ngươi tất phải chết! Nếu chịu quăng kiếm đầu hàng, có lẽ trẫm còn có thể tha mạng cho bọn họ, bằng không, hôm nay tất cả đều phải bồi táng cùng ngươi!
Chiếm hết ưu thế, Càn Đế bật cười ha hả, tràn đầy khinh miệt mở miệng nói.
Đã bị bức đến tuyệt cảnh, hắn không cho rằng Bạch Nhạc còn có dư địa nào để phản kháng, lấy Tiểu Bạch Long cùng với nhiều cố giao ở Thanh châu như vậy làm con tin, hoàn toàn đủ để bức cho Bạch Nhạc không chiến mà hàng.
Sau trận chiến này, thiên hạ đại thế liền vào hết bàn tay, hỏi sao hắn không sướng khoái cho được? !
…
- Có phải bệ hạ đắc ý quá sớm rồi không? Bệ hạ đã lật ra hết bài tẩy, nhưng ta còn có chuẩn bị gì, bệ hạ biết không?
Khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng, Bạch Nhạc nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Cái gì?
Nháy mắt, sắc mặt Lệ Tâm Vũ lập tức đại biến.
Trước lúc ra tay hắn đã xác nhận qua, Vân Mộng Chân vẫn còn ở Đạo Lăng sơn, bằng không, hắn há lại liều lĩnh trực tiếp xuất thủ.
Nhưng giờ đây nhìn thấy bộ dạng đó của Bạch Nhạc, lại thực sự không giống như đang nói dối lừa cảnh.
Cảnh này khiến Lệ Tâm Vũ có một loại cảm giác nguy hiểm nói không nên lời.
Đến cái nước này, một chút xíu điềm báo mơ hồ đều có khả năng cất chứa nguy hiểm cực lớn, hiện tại cảm giác bất an trong lòng hắn rất cường liệt, thậm chí khiến hắn ngửi được một tia uy hiếp tử vong.
Oanh!
Gần như đồng thời, một ngọn núi khổng lồ đột nhiên từ trên không trung rơi rụng xuống, nhắm thẳng đến Càn Đế!
Thái Sơn áp đỉnh, khắc ấy, bốn chữ này đã không còn là một loại tỉ dụ, mà thật có một ngọn núi cực lớn ầm ầm đổ xuống, nháy mắt liền trực tiếp nện bay Đế Kiếm đi ra.
Tròng mắt khoái tốc co rụt lại, tâm niệm điện chuyển, chỉ tích tắc Lệ Tâm Vũ đã kịp hồi thần.