- Mặc Quân! ! ! Ngươi là vị cường giả thần linh ở Điệp Chướng Sơn, Mặc Quân!
Trên ngọn núi giữa trời, thân ảnh Mặc Quân rốt cục cũng phù hiện đi ra.
- Một vạn năm quá lâu, sợ rằng giờ đây đã không mấy người nhớ được Mặc Quân ta.
- Mặc Quân... Mặc Quân, Sơn Thần Mặc Quân! Ngươi là Sơn Thần Mặc Quân!
Khẽ nhíu mày, vô số ký ức tuôn hiện ra trong đầu, Càn Đế tức thì nhận ra thân phận đối phương.
Dù ở thời đại thượng cổ, Mặc Quân cũng là tồn tại cực kì khủng bố, hơn nữa cơ hồ được xưng là bất tử bất diệt!
Có đồn thổi nói, Mặc Quân đã chết trong Huyễn Linh Thiên, chẳng ngờ hôm nay lại lần nữa xuất thế!
- Sơn Thần, trẫm vô ý đối địch với ngươi, tại sao ngươi phải giúp một tên tiểu tử như hắn!
Sắc mặt cực kỳ khó coi, Càn Đế lớn tiếng quát.
- Ta thiếu nợ hắn một phần nhân tình, tự nhiên đến lúc phải trả! Hôm nay ta cũng không muốn động thủ cùng ngươi, chỉ cần ngươi không ra tay, ta cũng sẽ không ra tay.
Quét mắt liếc nhìn Càn Đế một cái, Mặc Quân nhàn nhạt mở miệng nói.
- Lời ấy là thật?
Tức thì, vô luận là Càn Đế hay Lệ Tâm Vũ, trong lòng đều không khỏi sinh ra một tia kinh hỉ.
Thực lực Mặc Quân quá mạnh, dù là ai cũng không nguyện tùy tiện trêu chọc, nếu chỉ là Càn Đế không được ra tay, vậy liền quá đáng được.
Rốt cuộc dù Càn Đế không động, hiện tại bên đây vẫn có hai vị cường giả thần linh là Lệ Tâm Vũ và Nhiên Cổ Phật, trong khi Bạch Nhạc lại không cách nào biến ra được thêm một tên trợ thủ cả?
Mặc dù Tiểu Bạch Long có thể kiềm chế Lệ Tâm Vũ, nhưng đấy rốt cuộc không phải thần long, hiệu quả tạo ra được tự nhiên cũng có hạn, như thế, khả năng cao vẫn có thể giết chết Bạch Nhạc.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Càn Đế và Lệ Tâm Vũ một cái, Mặc Quân có vẻ lười nhác để ý bọn hắn, ngọn núi kia cứ thế chậm rãi lơ trôi nổi trên bầu trời Thanh Châu thành, dụng ý lại vô cùng rõ ràng.
Chỉ cần Càn Đế không ra tay, hắn liền sẽ không ra tay, đương nhiên, còn có một tầng hàm nghĩa khác, chính là bảo hộ Thanh Châu thành.
Có Mặc Quân tọa trấn, vô luận đánh thế nào cũng sẽ không ba cập đến Thanh Châu thành.
Đối với Mặc Quân mà nói, hứa hẹn của hắn đối với Bạch Nhạc chẳng qua chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Rốt cuộc, hắn giơ tay cứu viện chỉ có thể đưa đến tác dụng uy hiếp, chứ sẽ không thật vì thế mà cùng theo liều mạng với đối phương.
Thiếu nợ Bạch Nhạc, tính cả chuyện khi trước, đến đây cũng đã triệt để trả hết.
- Đa tạ Mặc Quân đại ca, vậy là đủ rồi!
Ha ha khẽ cười, thấy Mặc Quân đứng ra bảo bộ cho Thanh châu, lúc này Bạch Nhạc mới tính là thực sự yên tâm.
Mối lo sau lưng đã được trừ bỏ, giờ đây là lúc hắn và Lệ Tâm Vũ, Nhiên Cổ Phật quyết một trận tử chiến.
Sau khi tham ngộ kiếm điển, Bạch Nhạc cũng bách thiết tưởng muốn thử xem, giờ đây thực lực mình đến cùng đã tới trình độ nào.
- Ngao ô!
Tiểu Bạch Long lần nữa gầm lên một tiếng phẫn nộ, nóng lòng tưởng muốn lần nữa nhào về phía Lệ Tâm Vũ.
Đối với Đế Kiếm của Càn Đế, tiểu gia hỏa có chút kiêng dè, chứ với Lệ Tâm Vũ, nó lại không quá sợ.
- Lại tới!
Nghịch Ma Kiếm trong tay đưa ngang giữa ngực, Bạch Nhạc lần nữa giết tới Lệ Tâm Vũ.
Lần này trong lòng không còn cố kỵ, Bạch Nhạc lập tức triệt để triển khai kiếm ý, khí thế bàng bạc!
Chỉ một nhịp thở, mưa kiếm đầy trời!
Trong khắp toàn Thanh Châu thành, tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng cảnh này.
Kiếm Linh Vũ!
Đây là truyền thừa trước đây Bạch Nhạc được đến lúc mới chỉ là Tinh Cung Cảnh, song tùy theo thực lực đề thăng, sớm đã không theo kịp cảnh giới của Bạch Nhạc.
Vốn thần thông như thế, có lẽ vĩnh viễn sẽ không được thi triển ra từ trong tay Bạch Nhạc nữa, nhưng hết thảy tùy theo Bạch Nhạc tham ngộ kiếm điển mà đột ngột có biến chuyển.
Kiếm điển chẳng khác nào giúp Bạch Nhạc đúc lại căn cơ kiếm đạo, hết thảy pháp môn kiếm đạo theo đó được đến lĩnh vực hoàn toàn mới.
Đó là một loại đột phá đại cảnh giới, lợi ích mang đến hoàn toàn không phải học thêm một hai loại thần thông pháp môn lợi hại có thể cầm ra so sánh.
Một kiếm rơi xuống, chính là hàng ngàn hàng vạn mưa kiếm quét ngang chư thiên!
- A di đà phật!
Trong mưa kiếm, hóa thân Phật Đà kia phảng phất như bị xoắn nát, đành chịu, trên người Nhiên Cổ Phật đột nhiên bay ra một chiếc cổ đăng, bảo vệ quanh thân, đồng thời lần nữa hành lễ vái lạy.
Nam Hải lễ Phật, hai mươi ba lễ, lễ tham bái phật!
Cái cúi đầu này đã là lượt vái thứ ba.
- Đốt!
Trong mắt chớp qua một mạt sát cơ khủng bố, Lệ Tâm Vũ không dám tiếp tục chủ quan, tức tốc thi triển trừ hồn liệt diễm, nháy mắt bao phủ quanh thân.
Lấy linh hồn chi hỏa vô hình, đốt cháy mưa kiếm đầy trời, đồng thời ngăn trở Tiểu Bạch Long tới gần.
- Ngao ô!
Móng vuốt đụng tới linh hồn liệt diễm, bị thiêu một cái, Tiểu Bạch Long lập tức hét thảm, vội vã giật lùi ra xa.
Một khi Lệ Tâm Vũ thực sự nghiêm túc, Tiểu Bạch Long hoàn toàn không có khả năng đương cự.
May mà hiện tại toàn bộ sự chú ý của Lệ Tâm Vũ đã bị Bạch Nhạc hấp dẫn, sớm không rảnh tay để đi đối phó Tiểu Bạch Long.