- Biết thì như thế nào?
Côn Bằng khinh thường nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn chờ Thần Tôn hiện thân để giải quyết tất cả xung đột hay sao?
- Dĩ nhiên không phải!
Lắc đầu, Bạch Nhạc chậm rãi nói:
- Nếu Thần Tôn có thể giải quyết tất cả xung đột, hóa giải thiên địa đại kiếp thì trước đây ông ấy đã làm rồi, cần gì chờ tới giờ.
- Nhưng chí ít ta có thể biết được... con đường kế tiếp nên đi như thế nào.
Bạch Nhạc nghiêm túc nói:
- Tiền bối cần phải hiểu, ta xác thực là không muốn luyện hóa Thế Giới Chi Tâm! Ta chỉ muốn biết rõ con đường ta cần đi... trước đây con đường ông ấy không thể đi thông, ta chưa chắc không thể!
- Tu hành vốn là đời sau mạnh hơn đời trước! Đây mới là ý nghĩa chân chính của truyền thừa, không phải sao?
Lúc này, Bạch Nhạc có vẻ tự tin mà cường đại.
Thần Tôn tuyệt thế vô địch kia bây giờ đối với hắn dường như cũng không còn là không thể vượt qua, không thể tưởng tượng được.
Giang sơn đời nào cũng xuất hiện anh hùng!
- Chuyện đó liên quan gì tới ta?
Côn Bằng vẫn có vẻ vô cùng lạnh lùng.
Gã vốn không phải người tu hành, đối với gã, thiên phú và huyết mạch chiến thắng tất cả, truyền thừa với không truyền thừa gì đó, xác thực không liên quan gì tới gã.
- Hơn hai mươi năm trước, thậm chí ta còn không biết trên thế gian tồn tại thần linh! Đối với ta, Hóa Hư đã là điểm kết thúc của tu hành.
Nhìn Côn Bằng, Bạch Nhạc chậm rãi nói:
- Những năm gần đây, thần linh không ngừng xuất hiện, các ngươi nói là vì Thế Giới Chi Tâm trở về bản nguyên, quy tắc thiên địa khôi phục, nhưng... ta cho rằng đây chính là một con đường, mở ra thì tự nhiên sẽ có người sau đi tới.
- Luyện hóa Thế Giới Chi Tâm là con đường duy nhất thật sao? Cho dù là lấy phương thức này để đột phá tới Siêu Thoát Cảnh, nó cũng vẫn là tử lộ! Bởi vì không ai có thể tìm được viên Thế Giới Chi Tâm thứ hai, hoặc có lẽ là... chí ít cần vài vạn năm, mấy trăm ngàn năm, thậm chí là lâu hơn nữa mới có thể tạo ra Thế Giới Chi Tâm.
Những suy nghĩ này Bạch Nhạc đã sớm nghĩ rất nhiều lần, bây giờ mới chính thức nói ra, khiến hắn có cảm giác thoải mái nói không nên lời.
- Thần Tôn đưa ra siêu thoát, cũng vẫn luôn đi trên con đường này! Mặc dù ông ấy cũng chưa thành công, nhưng ít nhất đã chỉ ra một con đường cho người đời sau! Bây giờ ta cũng nguyện tiếp tục đi trên con đường này. Nếu có thể thành công, như vậy liền dẫn ra một con đường cho các cường giả Thần Linh bây giờ... có thể không lâu nữa sẽ có người thứ hai, thứ ba được siêu thoát! Trong chuyện này có thể sẽ có cả tiền bối.
Dừng một lát, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Cho dù thất bại, đối với tiền bối cũng không có bất kỳ tổn thất nào! Tiền bối vẫn có thể tiếp tục tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm, thậm chí còn giảm bớt một người uy hiếp.
- Nhưng đối với người khác lại chưa chắc không phải là hy vọng... cho dù ta chết trên con đường này, ta tin trong tương lai sẽ có người lần nữa đi lên con đường đó! Đến lúc ấy, khả năng thành công của họ sẽ nhiều hơn ta vài phần...
Những lời này có vẻ hơi thiên về cảm xúc, nhưng trên thực tế đây cũng là những lời miêu tả nội tâm thật sự của Bạch Nhạc.
Cho dù là Côn Bằng, lúc này cũng không khỏi trầm mặc.
- Ngươi thật sự rất giống Thần Tôn... các ngươi là cùng một loại người.
- Tương lai e rằng cũng sẽ có người giống bọn ta xuất hiện! Đây cũng là ý nghĩa của truyền thừa, cũng là căn nguyên mà nhân loại có thể không ngừng phát triển!
Bật cười lớn, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Nói thật, tự ta cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày ta lại nói ra những lời này... trước đây ta không biết lựa chọn của Thông Thiên Ma Quân, nhưng nay... ta lại có thể đồng cảm được tâm tình đó.
- Trên Cửu Thiên Chi Lộ, ngắm nhìn bầu trời.... cũng làm ta càng thêm kiên định với suy nghĩ này.
- Tu hành không có phần cuối! Cho dù hy vọng xa vời cỡ nào, cho dù.... sẽ gian khổ bậc nào! Ta đều muốn ra ngoài xem thử tinh không chân chính!
...
Những lời này khiến Côn Bằng cũng phải cảm thán.
Gã đương nhiên cũng đã nhìn lên trên Cửu Thiên Chi Lộ, vô số sao trời kia chính là hành trình mà mỗi cường giả Thần Linh đều muốn bước lên.
- Ta hiểu ngươi, thế nhưng ngươi cũng cần phải hiểu... không phải tất cả sự kiên trì đều có ý nghĩa.
- Rất có thể khi đã dùng hết tất cả, thứ mang tới cũng chỉ có thất lạc và tuyệt vọng!
- Thần Tôn như thế... ngươi cũng như thế!
...
- Trên cửu thiên!
Yên lặng trong chốc lát, lúc này Côn Bằng rốt cục chậm rãi nói:
- Nếu như Thần Tôn còn sống, như vậy... hắn nhất định trên cửu thiên!
Đây là một đáp án ngoài dự liệu, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Không còn tồn tại là không thể, mặc dù khó tin nhưng cũng là đáp án duy nhất.
...
- Trên cửu thiên... đây thực sự là đáp án làm người ta tuyệt vọng.
Thở dài, Mặc Quân nhẹ giọng nói.
Trở về từ Đông Hải, Bạch Nhạc không lên nổi tinh thần, lần nữa truy hỏi, Mặc Quân mới nhận được đáp án này của Bạch Nhạc.
Cũng chính vì vậy, Mặc Quân mới có khả năng hiểu được cảm giác bị đánh bại, thậm chí là tuyệt vọng của Bạch Nhạc.
Nếu có đủ thời gian, có thể một ngày trong tương lai Bạch Nhạc sẽ có thể đạp lên cửu thiên.