Nhưng, không có thời gian nữa!
Thời gian một năm đã là thời hạn cuối cùng Bạch Nhạc có thể kéo dài rồi.
Một năm sau, chuyện này sẽ có một kết quả, Thế Giới Chi Tâm cũng nhất định sẽ có chủ.
Trong một năm này, khả năng Bạch Nhạc bước được lên cửu thiên hoàn toàn không có.
- Ta không biết rốt cục nên làm như thế nào.
Ngồi dưới đất, Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói.
- Mặc Quân đại ca, ngươi biết không? Trước đây ta chỉ là một tạp dịch của Linh Tê Kiếm Tông... nguyện vọng duy nhất của ta chính là thuận lợi bước lên con đường tu hành! Áo gấm về nhà, báo thù cho cha mẹ! Đây cũng là động lực để ban đầu cho dù ta phải ăn bao nhiêu vị đắng cũng cắn răng kiên trì.
- Sau đó ta gặp Vân Mộng Chân... trời xui đất khiến thành nam nhân của nàng! Mặc dù ta có một vạn lý do có thể giải thích đó không phải ý định của ta! Mặc kệ như thế nào, ta đều cho rằng ta nợ nàng... sau đó ở chung, ta càng đắm chìm trong sự thích nàng!
- Thiếu niên mến mộ, đó là lần đầu tiên trong cả đời này, ta yêu một người! Dù giữa ta và nàng tồn tại khoảng cách cực lớn, ta vẫn không chịu bỏ qua... đây cũng là động lực mà mấy năm nay ta kiên trì.
- Bây giờ ta đã vang danh thiên hạ, trở thành Cực Đạo Kiếm Tiên... nhưng, nàng đã rời bỏ ta!
Trên mặt là sự khổ sở, Bạch Nhạc lấy ra một bầu rượu, dùng sức rót đầy mồm, tiếp tục nói:
- Ta gánh vác càng nhiều trách nhiệm, giống như phải đội cả một ngọn núi... ta càng muốn đi thẳng, nhưng ta mệt chết rồi.
- Bây giờ thứ ta có thể thấy... chỉ có tuyệt vọng!
- Ngươi biết không? Ta thường nói ta không tin số mệnh!
- Nhưng mà... ta thật sự không biết ta còn có thể kiên trì được bao lâu nữa!
- Có đôi khi ta thật nghĩ, không bằng dứt khoát từ bỏ đi! Bất kể đại kiếp thiên địa, bất kể thiên hạ thương sinh, bất kể kiên trì và mộng tưởng... ta bỏ mặc tất cả, tận hưởng lạc thú trước mắt! Cứ vậy sống qua ngày với Thanh Nhã tỷ, Tô Nhan, Đổng Thục Nghi, mặc kệ tương lai còn một năm cũng tốt, một ngày cũng được.
...
Bạch Nhạc nói liên tục, thậm chí cuối cùng không biết mình đang nói gì.
Mặc Quân cứ vậy lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, nhìn và nghe.
Gã có thể cảm giác được sự đau khổ của Bạch Nhạc.
Nhưng lời an ủi gì cũng không nói ra miệng được.
Đó là một loạt phát tiết đủ mọi cảm xúc dung tạp, hoàn toàn bộc phát.
Mệt, cũng đã say.
Lần này, Bạch Nhạc mê man trọn bảy ngày bảy đêm.
Đối với một cường giả Thần Linh, đây quả thực là chuyện không thể tưởng được.
Mặc Quân cứ vậy canh giữ bên người Bạch Nhạc, không để bất kỳ ai tới gần.
Mấy năm nay, Bạch Nhạc quá mệt mỏi rồi! Cũng cần phát tiết dạng này.
Chỉ có phát tiết hết tâm tình thì mới có thể bắt đầu lại.
Dưới áp lực, không tan vỡ chính là niết bàn, trọng sinh!
Mỗi ngày đều là một ngày mới.
Bạch Nhạc giống như bệnh nặng một trận, khi tỉnh lại, cả người đều mệt mỏi rã rời, nhưng khiến Mặc Quân thấy ngoài ý muốn là trên mặt Bạch Nhạc vẫn nở một nụ cười rực rỡ.
Ánh mặt trời chiếu lên người, ấm áp.
- Công tử!
- Bạch Nhạc!
Cách đó không xa, Tô Nhan, Bạch Cốt phu nhân cũng vẫn canh giữ ở đó, chỉ là trước đó Mặc Quân không cho bất kỳ ai qua đây nên chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chờ đợi.
Bây giờ nhìn thấy Bạch Nhạc tỉnh lại, các nàng vô cùng kích động.
- Nghĩ rõ ràng rồi sao?
Cũng không để ý tới người khác, Mặc Quân nhẹ giọng hỏi.
Người khác không biết tại sao Bạch Nhạc lại đột nhiên say tới bất tỉnh, mệt mỏi bất tỉnh, nhưng Mặc Quân lại biết rõ.
- Nghĩ rõ ràng rồi!
Bật cười lớn, Bạch Nhạc đứng dậy từ dưới đất, nhẹ giọng đáp:
- Mặc Quân đại ca, cảm ơn ngươi.
- Không có gì phải cảm ơn, ta chỉ là không muốn bất kỳ ai quấy rối phán đoán và quyết định của ngươi thôi... ngươi thật sự quá mệt mỏi rồi, ngươi có thể lựa chọn nghiêng về quyền lợi.
Mặc Quân nhẹ giọng đáp.
Gã có khả năng lý giải được sự tuyệt vọng đó.
Lúc trước khi suýt bị vây chết trong huyễn cảnh, nếu không phải nhờ Bạch Nhạc, gã có thể đã vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
- Mỗi người đều không thể bỏ qua lợi ích, nhưng ta không phải mọi người... ta là Bạch Nhạc!
Bật cười, Bạch Nhạc mang theo vài phần trêu tức, lại mang theo vài phần nghiêm túc nói.
Ta là Bạch Nhạc, bốn chữ đơn giản lại tỏa ra sự tự tin cường đại.
Lúc này Mặc Quân như lại được nhìn thấy thiếu niên ở nơi phàm tục đang rời núi trước kia.
Khốn cảnh và tuyệt cảnh có thể làm người ta tuyệt vọng, nhưng lại có một số người nhìn thấy ánh rạng đông từ trong tuyệt vọng.
- Côn Bằng nói, không phải cứ kiên trì là sẽ có kết quả.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nói:
- Nhưng ta muốn nói, không kiên trì thì nhất định sẽ không có kết quả!
- Ta không tin số mệnh!
- Cái gọi là vận mệnh, một kiếm chém tan!
...
Đối với một người, tâm tính thực sự là thứ quan trọng nhất.
Mặc dù Bạch Nhạc vẫn chưa nghĩ được cách gì tốt, nhưng lần này ma luyện tâm cảnh đã làm cả người hắn có vẻ ung dung hơn nhiều.
Ra khỏi Thanh Châu, Bạch Nhạc lần nữa ra ngoài cửu châu.
Thế giới này rất lớn,chí ít lớn hơn tưởng tượng nhiều.