Trước đó lúc hắn nhìn thấy Tiểu Bạch Long liền đã có chút ngạc nhiên, bình thường mà luận, Long tộc tu đến Chân Long Cảnh, vô luận thế nào cũng nên đã có thể hóa hình mới đúng, nhưng Tiểu Bạch Long lại sắp đột phá Thần Long đến nơi rồi mà vẫn không cách nào hóa hình.
Giờ thấy được bộ dạng sau khi hóa nhân hình của Tiểu Bạch Long, rốt cuộc hắn mới hiểu ra, không cách nào hóa hình là bởi vì Tiểu Bạch Long quá nhỏ!
Đối với sinh mệnh dài dằng dặc của Long tộc mà nói, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, chỉ là đi theo Bạch Nhạc, thực lực tiểu gia hỏa đề thăng quá nhanh, hoàn toàn không giống như tốc độ tu hành của Long tộc bình thường, bởi thế mới dẫn đến kết quả như hiện tại.
Nhưng giờ đây, một khi đột phá Thần Long, lập tức liền đánh nát hết thảy gông cùm.
- Nhạc ca ca không sao chứ?
Tiểu Bạch Long lần nữa hỏi.
- Yên tâm đi, Thông Thiên Thần Thể tuyệt thế vô song, trước đây hắn cũng đã tôi luyện thần cốt đến cực hạn, chỉ cần không tổn thương đến thần cốt, huyết nhục rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại! Giờ ta đã giúp hắn ổn định thương thế, Thần Vực cũng ổn định lại, không còn nguy hiểm đến tánh mạng... Cùng lắm vài ngày, hắn liền có thể tỉnh lại.
Mặc Quân nhẹ giọng nói.
- Tạ... Tạ!
Hiển nhiên Tiểu Bạch Long còn chưa quá thích ứng với ngôn ngữ nhân loại, giọng lại của trẻ nít, nghe có vẻ hơi trúc trắc.
- Muốn cảm tạ cũng phải chờ hắn tỉnh lại đích thân cảm tạ ta, không cần ngươi cảm tạ.
Bật cười, Mặc Quân nhẹ giọng nói:
- Nơi đây không phải chỗ ở lâu, chúng ta dẫn hắn về Thanh châu, ta sẽ đợi đến khi hắn thức tỉnh mới rời đi.
Bạch Nhạc bị thương quá nặng, trận chiến trước đó lại dẫn lên không ít người chú ý, nếu để cho Tiểu Bạch Long mang theo Bạch Nhạc về lại Thanh châu, khó miễn sẽ có nguy hiểm, nếu đã ra tay cứu người, tự nhiên cũng nên tiễn phật tiễn đến tây thiên.
Huống hồ, trừ cái đó ra, hắn cũng vô cùng hiếu kỳ đối với Cực Đạo Chi Kiếm, chỉ khi Bạch Nhạc tỉnh lại mới có thể giải đáp nghi hoặc này.
Tiểu Bạch Long vác lên Bạch Nhạc, cùng theo Mặc Quân lao nhanh mà đi, chẳng qua nửa ngày đã trở lại trong Thanh Châu thành.
Thấy Bạch Nhạc bị thương hôn mê, toàn bộ phủ thành chủ loạn thành một đoàn.
Vô luận Bạch Cốt phu nhân hay đám người Tô Nhan, ai nấy đều bị dọa cho hoa dung thất sắc.
Sau khi biết được tình hình từ trong miệng Mặc Quân, Tô Nhan lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào để lộ tin tức Bạch Nhạc bị thương trở về.
Chỉ là, Tô Nhan có phong tỏa tin tức nghiêm ngặt đến mấy thì cũng vô dụng.
Trên chiến ở Ung châu dẫn lên động tĩnh thực sự quá lớn, căn bản không khả năng giấu diếm được.
Dù cho Càn Đế và Hoàng Phong lão tổ đều ngậm miệng không nói, nhưng chỉ năm ba ngày sau, tin tức về trận chiến này vẫn đã truyền khắp thiên hạ!
Cử thế chấn kinh!
Mặc dù bọn hắn chưa từng tận mắt chứng kiến trận chiến kia, thậm chí không rõ ràng tình huống cụ thể, nhưng mà, Bạch Nhạc đào thoát được từ trong tay Tứ Phương Yêu Thần lại không làm giả được, chỉ bằng điểm này, liền đủ để khiến thiên hạ chấn động.
Thực lực càng mạnh, liền càng hiểu rõ điều này có ý nghĩa thế nào.
Đừng thấy đều là cường giả thần linh, nhưng chênh lệch giữa đây đó lại vẫn lớn như lạch trời.
Chỉ bằng trận chiến này, Bạch Nhạc cơ hồ đã tễ thân vào trong hàng ngũ cao thủ đỉnh cấp.
Mà đồng thời với đó, trong Thanh Châu phủ, Bạch Nhạc rốt cục cũng từ từ tỉnh lại.
- Bạch Nhạc!
- Nhạc ca ca!
Tức thì, Bạch Cốt phu nhân, Tô Nhan, cùng với Tiểu Bạch Long lập tức liền có phản ứng, vội đi tới trước giường Bạch Nhạc.
Chỉ có Mặc Quân là vẫn thảnh thơi ngồi trước bàn uống trà, không có vẻ gì là ngạc nhiên đối với chuyện Bạch Nhạc thức tỉnh.
Nháy mắt khi vừa tỉnh lại, Bạch Nhạc không khỏi có chút thất thần.
Đặc biệt là khi ánh mắt rơi trên thân Tiểu Bạch Long, đầu óc càng thêm phần ngây ngốc, nhất thời căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Nếu ngươi không muốn để cho đám trẻ kia chết ở trong Thần Vực thì tốt nhất thả bọn hắn ra trước, đã suốt năm ngày chưa cơm nước gì, dù trong Thần Vực có linh khí làm dịu, nhưng bọn hắn không có chút căn cơ tu hành nào, sợ rằng khó mà chống đỡ tiếp được.
Ngồi ở trước bàn, Mặc Quân cười nhẹ một tiếng, thong thả mở miệng nói.
…
Trẻ nhỏ!
Nghe được Mặc Quân nhắc nhở, lúc này Bạch Nhạc mới đột nhiên nhớ ra, Tô Nhan vội đỡ Bạch Nhạc đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đến trong sân, Bạch Nhạc dè dặt thả ra đám trẻ nhỏ kia.
Thần Vực suýt thì nứt vụn, đám trẻ nhỏ này tính là đi một vòng lộn qua Quỷ Môn Quan.
Năm ngày chưa cơm nước gì, đa phần đám trẻ đều đã sa vào hôn mê.
Thả đám trẻ ra, tự nhiên có Tô Nhan phụ trách xử lý, đến đây, nguy cơ lần này tính là triệt để vượt qua.
- Cũng may ... Trận chiến sau cùng kia chính ta đều không biết mình có thể sống sót hay không, bọn hắn không bị thương, đúng là vạn hạnh.
Thấy đám trẻ nhỏ đều bình yên vô sự, Bạch Nhạc không khỏi thở phào một hơi.