Nói xong lời này, Bạch Nhạc vô thức ngước mắt nhìn về hướng đông nam.
Mặc dù Bạch Nhạc không nói gì, nhưng Tô Nhan lại rất rõ ràng, đó là hướng Đạo Lăng Thiên Tông.
Trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng Tô Nhan vẫn thử thăm dò nói:
- Công tử, có một số chuyện ... Không ngại thả xuống đi, có lẽ buông tay mới sẽ khiến người càng nhẹ nhõm chút.
Đoạn thời gian này, Bạch Nhạc đã nhắc đến Vân Mộng Chân thêm lần nào, nhưng với người thực sự thân quen với Bạch Nhạc lại đều rất rõ ràng, điều này tuyệt đối không có nghĩa là Bạch Nhạc thật đã thả xuống, có một số chuyện, có chút cảm tình... Căn bản không khả năng thả xuống được.
Chỉ là, nghĩ tới những điều này, Tô Nhan không khỏi càng thêm đau lòng.
- Tô Nhan... Ngươi biết yêu một người là cảm giác thế nào không?
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhìn về hướng Đạo Lăng Thiên Tông, nhẹ giọng nói:
- Đó là một loại cảm giác, dù phải trả ra hết thảy, dù không được đến hồi báo thì cũng kiên trì không oán không hối.
- Không có thả xuống hay không thả xuống gì hết, nàng đã sớm đi vào trong cuộc đời ta, trở thành một phần sinh mệnh không thể dứt bỏ của ta!
- Vong Tình Thiên Công không có gì ghê gớm cả, đối với nàng mà nói, đấy chẳng qua là một bộ gông xiềng, một bộ gông xiềng mà có lẽ chính nàng đều không trảm phá được.
- Nhưng không sao cả ... Còn có ta ở đây, ta sẽ giúp nàng trảm phá!
…
- Cung nghênh Bạch phủ chủ!
Bạch Nhạc vừa mới đến bên ngoài sơn môn Thái Cực Đạo, Thái Cực Đạo đã mở rộng cửa, hoa tươi rải đầy đất nghênh đón Bạch Nhạc.
Dù là Lý Tường, chưởng giáo chân nhân Thái Cực Đạo, cùng với Tiêu Dật Phong mới vừa đột phá tới Thần Linh Cảnh cũng đều đích thân ra đón.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Nhạc đến Thái Cực Đạo, song đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn được đến đãi ngộ long trọng tới vậy.
Nghĩ đến ngày xưa lúc tham gia đại hội Đạo Môn, nhớ tới bộ dạng cao cao tại thượng của tam đại thiên tông khi đó, giờ đây, trước không nói cái khác, chỉ riêng những đệ tử xưa kia từng có tiếp xúc với Bạch Nhạc, nay trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thổn thức vật còn người mất!
Từ năm đó Bạch Nhạc từng bước quật khởi, cho tới bây giờ, chẳng qua mới chỉ hơn hai mươi năm, đối với tu hành giả mà nói, đấy chỉ là khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
Thậm chí không ít đệ tử Thái Cực Đạo trước đây từng cùng Bạch Nhạc tham gia đại hội Đạo Môn, đến giờ vẫn còn nhớ như in bộ dạng Bạch Nhạc lúc bị người nhắm đến, suýt nữa không cách nào vào được top một trăm đại hội Đạo Môn.
Nhưng lúc này ... Bọn hắn vẫn tính là đệ tử xuất sắc của tông môn, trong khi đó Bạch Nhạc lại đã cao cao tại thượng, trở thành cường giả tuyệt thế mà ngay cả thần linh cũng phải cung kính đối đãi.
Đừng nói bóng lưng, dù là gót chân bọn hắn đều không thấy được.
Nhưng con đường tu hành, vốn chính là tàn khốc như vậy.
- Gặp qua Lý tông chủ, Tiêu huynh.
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc mỉm cười hoàn lễ.
Giờ đây lần nữa tới Thái Cực Đạo, Bạch Nhạc lại không có nửa điểm cậy thế lên mặt, bởi vì căn bản không cần.
Hiện tại, vô luận Bạch Nhạc biểu hiện khiêm tốn thế nào thì cũng không có bất kỳ người nào còn dám khinh thường mảy may.
- Bạch phủ chủ khách khí, nhớ ngày xưa, ta còn có thể xưng một tiếng tiền bối trước mặt Bạch phủ chủ, nhưng giờ... Sợ rằng ta phải xưng Bạch phủ chủ là tiền bối.
Cười ha ha một tiếng, Lý Tường cười đùa nói.
- Luận tuổi tác, Lý tông chủ tự nhiên mãi là tiền bối của ta.
Bật cười, Bạch Nhạc cũng trêu đùa nói.
- Tu hành không tuế nguyệt, Bạch phủ chủ đây là đang đùa ta ... Ha ha, Bạch phủ chủ, mời!
Không tiếp tục khiêm nhượng nữa, Bạch Nhạc rảo bước tiến vào sơn môn Thái Cực Đạo.
Cả đám cùng hướng lên trên, Bạch Nhạc trực tiếp đi vào trong đại điện Thái Cực Đạo, Lục Tiên cũng đã chờ sẵn ở chỗ này.
- Sớm nghe Tuyệt Tiên nói qua, tu hành giới ra một vị nhân vật khó lường, đáng tiếc, mãi đến hôm nay mới có thể gặp mặt, lão phu có thẹn!
Đứng dậy nghênh đón, Lục Tiên khẽ cười nói.
Có thể đào thoát được từ trong tay Bí Phong Yêu Thần, thậm chí nghe đồn thi triển ra Cực Đạo Chi Kiếm, hiện tại dù có không nhắc đến thân phận truyền nhân Thần Tôn, thiên hạ này cũng không mấy người dám lên mặt trước Bạch Nhạc.
- Lục Tiên tiền bối khen nhầm, là tiểu tử một mực không thể tới bái phỏng tiền bối mới đúng.
Mỉm cười, Bạch Nhạc hạ cúi người hoàn lễ.
Lần này đến đây vốn là ôm theo thiện ý và thái độ hợp tác, đối mặt Lục Tiên, Bạch Nhạc đương nhiên sẽ không lên mặt, tư thái một mực thả rất thấp.
Huống hồ, những cường giả thần linh trên vạn năm này, ai nấy đều không thể xem thường, trở mặt với người như thế, thực sự không phải hành vi sáng suốt.
- Tiền bối không tiến bối cái gì, lấy thực lực bây giờ của ngươi, lại nói tiền bối chính là đánh mặt ta, chúng ta cứ tương giao ngang hàng là được.
Khoát khoát tay, Lục Tiên cười nói.
Trong lúc nói chuyện, đã có đệ tử dâng lên trà thơm, đây đó phân chủ thứ ngồi xuống, ra hiệu để cho những đệ tử và trưởng lão không liên quan lui hết ra ngoài.
- Trận chiến Ung châu, lão đệ một kiếm kinh thiên, đúng thật khiến người bội phục! Nếu không biết rõ, sợ rằng tuyệt đối không ai tin tưởng, lão đệ ngươi tu hành đến nay mới chẳng qua hơn hai mươi năm.