Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2250 - Chương 2250: Trước Khác Nay Khác (2)

Chương 2250: Trước khác nay khác (2) Chương 2250: Trước khác nay khác (2)

- Chỉ là may mắn được đến Thần Tôn truyền thừa, lại vừa khéo vượt qua một ít kỳ ngộ thôi.

Cười nhẹ một tiếng, Bạch Nhạc khiêm tốn nói.

- Tu hành không có may mắn, có thể tu hành đến trình độ này, há lại một câu may mắn có thể nói hết được.

Lắc lắc đầu, Lục Tiên nhẹ giọng nói:

- Ta nghe nói, ngươi đi lên con đường Cực Đạo Kiếm Tiên?

- Lão ca cũng biết, truyền thừa Cực Đạo Kiếm Tiên sớm đã đứt đoạn, giờ nói là đi lên con đường này thì còn hơi quá sớm, chẳng qua là đang mò mẫm thôi.

Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.

- Ngươi có tính toán gì không?

Lục Tiên lần nữa hỏi.

- Tạm thời không có tính toán gì, lão ca có đề nghị gì à?

Nhún nhún vai, Bạch Nhạc thuận miệng đáp.

Loại chuyện như muốn đi lên chín tầng trời, Bạch Nhạc đương nhiên sẽ không tùy tiện nói ra, chuyện như thế can hệ lớn lắm, một khi để cho người ngoài biết hắn đi lên chín tầng trời, không chừng sẽ sinh biến.

- Chưa nói tới kiến nghị.

Khe khẽ xua tay, Lục Tiên giải thích nói:

- Ta từng nghe qua một câu nói, gọi là, đại đạo tương thông! Nếu có thể tham ngộ, suy xét nhiều thêm một ít pháp môn đại đạo khác, không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Không đợi Bạch Nhạc đặt câu hỏi, Lục Tiên đã nói tiếp:

- Trước đó lúc ngươi tham ngộ kiếm điển ở Tiên Du Kiếm Cung, Tuyệt Tiên từng nhắc đến ta, để ngươi cũng lúc tới tham ngộ đạo đồ của bản tông, ta cũng đáp ứng, đáng tiếc, Càn Đế tiến đánh Thanh châu, thế nên mới dây dưa mãi đến bây giờ.

Nói đến đây, Lục Tiên cố ý dừng lại một chút, không tiếp tục nói hết, mà chờ đợi Bạch Nhạc làm ra hồi ứng.

Nghe vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi ngấm ngầm cười lạnh một tiếng.

Đến cái lúc này rồi, Lục Tiên lại vẫn muốn cầm nắn hắn, phần lòng dạ và cảnh giới này, thật không biết kém Tuyệt Tiên bao nhiêu.

- Đạo đồ là truyền thừa hạch tâm của Thái Cực Đạo, người ngoài như ta tốt nhất đừng xem, tránh miễn sinh trắc trở.

Nhàn nhạt đáp một câu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.

Câu này là điều Lục Tiên có làm sao cũng không nghĩ đến, không khỏi hơi ngớ, nhất thời thậm chí không biết nên làm gì tiếp theo.

Theo như logic bình thường, chẳng phải ngươi nên chủ động mở miệng cầu tình, sau đó ngồi xuống bàn điều kiện ư?

Sao lại bỏ gánh không làm!

Thế này thì nói tiếp thế nào được nữa?

- Bạch phủ chủ đây là không muốn giao tâm với bản tông!

Liếc mắt đánh giá Bạch Nhạc một cái, Lý Tường ý vị thâm trường mở miệng nói:

- Ta nghe nói, đương sơ Bạch phủ chủ ở Tiên Du Kiếm Cung đâu có bận tâm nhiều như vậy.

- Trước khác nay khác.

Mỉm cười, Bạch Nhạc giải thích: "Trước đây, tình thế bức bách, ta nhất định phải khoái tốc đề thăng thực lực! Tuyệt Tiên tiền bối cho phép ta tham ngộ kiếm điển, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trong lòng Bạch Nhạc tự nhiên cảm kích bất tận, dù đến tận hôm nay, trong lòng vẫn còn cảm thấy áy náy.

- Chỉ là, giờ ta đã bước lên con đường Cực Đạo Kiếm Tiên, dù có tham ngộ đạo đồ cũng chưa hẳn có được trợ giúp quá lớn... Như vậy hà tất phải khiến Lục Tiên tiền bối, Lý tông chủ gánh bêu danh.

Nói ra lời này, Bạch Nhạc không mặn không nhạt đẩy ngược vấn đề trở lại, khiến trong lòng Lục Tiên và Lý Tường đều khó chịu dị thường.

Tuy Bạch Nhạc không nói rõ, nhưng vẻ bất mãn trong ngữ điệu kia thì vẫn tràn hết cả ra.

Đấy thậm chí đã không thể tính là mịt mờ tỏ thái độ, còn thiếu mỗi nước trực tiếp đánh mặt nữa thôi.

Nếu là trước đây, Bạch Nhạc dám nói ra lời lẽ như vậy, sợ rằng đã bị đánh ra ngoài ngay lập tức, nhưng hôm nay... Lục Tiên, hoặc có lẽ là Thái Cực Đạo há còn dám xử lý cường hoành bá đạo như thế.

Giờ đây, nếu không phải tình thế bức bách, cần phải kết minh với Thanh châu, bọn hắn sao lại chủ động đi mời Bạch Nhạc tới cửa!

Chính như câu nói kia của Bạch Nhạc, trước khác nay khác.

Giờ còn muốn nhân cơ hội cầm nắm Bạch Nhạc, vậy thì đúng là hơi có vẻ ngu xuẩn.

- Bạch phủ chủ đúng là nửa điểm thua thiệt đều không chịu nuốt.

Thở dài một tiếng, Lý Tường cười khổ, đứng dậy hướng về phía Bạch Nhạc khom lưng thi lễ rồi nói:

- Chuyện khi trước là bản tông có sai, ở chỗ này ta nhận lỗi với Bạch phủ chủ.

- Lý tông chủ nói quá lời, nào có cái gì sai hay không sai, chẳng qua chỉ là lựa chọn bất đồng mà thôi.

Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc cũng đứng dậy, tỏ ý không nhận lễ này, lần nữa mở miệng giải thích:

- Lý tông chủ nói, ta không giao tâm với Thái Cực Đạo, lời này thật cũng không sai! Ta và Thái Cực Đạo xưa nay không có giao tình gì. Hôm nay sở dĩ tới đây là bởi vì Càn Đế thế lớn, Tứ Phương Yêu Thần mới là kẻ địch chung của chúng ta.

- Cho nên, bây giờ chúng ta không cần phải nói mấy lời khách sáo làm gì, cứ đi thẳng vào chủ đề là được.

Lời này tựa hồ có chút lạnh lùng, nhưng trên thực tế, đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Bởi vì phương thức nói chuyện như thế có thể trong hạn độ lớn nhất lẩn tránh nhân quả!

Chẳng qua là trao đổi ích lợi mà thôi, trong đó không trộn tạp nhân tình, càng không nói tới ai thua ai thiệt, mỗi bên đều có nhu cầu mà.

- Bạch tiểu hữu quả nhiên danh bất hư truyền.

Khoát khoát tay ngừng lại không cho Lý Tường lên tiếng, Lục Tiên tiếp lời.

Bình Luận (0)
Comment