Xưng hô thay đổi, liền cũng đồng nghĩa với, tâm thái Lục Tiên được đặt ngay ngắn, thu hồi bộ phương thức ở chung trước kia.
- Tiểu tử đi lên từ tay trắng, không có tông môn làm chỗ dựa, mọi việc đều không khỏi nhiều thêm chút cẩn thận, đã khiến tiền bối chê cười.
Bạch Nhạc khom lưng hồi đáp.
- Đạo môn phân liệt, bản tông không đáng liên thủ với Phật tông, cho nên, hợp tác với Thanh châu là lựa chọn tốt nhất! Chuyện tới nước này, lão phu liền cũng không dài dòng nữa, bắt đầu từ hôm nay, bản tông liền sẽ tuyên bố kết minh với Thanh châu, như thế, bản tông và Tiên Du Kiếm Cung cũng có thể lần nữa kết thành đồng minh.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Lục Tiên trầm giọng nói tiếp:
- Đại Càn Vương Triều một mực bành trướng không ngừng, nếu có xung đột với bản tông, còn mong Bạch phủ chủ đưa tay cứu viện! Đương nhiên, để báo đáp ... Bạch phủ chủ có thể tham ngộ đạo đồ của bản tông, đây đó ấn chứng lẫn nhau!
- Đấy cũng chính là điều ta muốn!
Đối mặt Lục Tiên, Bạch Nhạc không nói nhảm dư thừa, trực tiếp đáp ứng vô cùng dứt khoát.
Liên minh với Thái Cực Đạo là quyết định hắn đã đưa ra trước chuyến đi lần này, dù Thái Cực Đạo không cho phép hắn tham ngộ đạo đồ, hắn cũng sẽ đáp ứng kết minh.
Lợi ích được mất nhất thời, hiện tại căn bản đã không được Bạch Nhạc để ở trong lòng.
Thứ hắn truy cầu cũng không gần gần là những điều kia.
Điểm này, trước đây Tuyệt Tiên có thể liếc mắt liền nhìn thấu, nhưng Lục Tiên lại còn chưa biết.
Đấy cũng là nguyên nhân tại sao lúc tới Bạch Nhạc khách khí, nhưng đến sau lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Không nói thực lực như thế nào, chí ít ở phương diện nhãn giới và bố cục, Lục Tiên so ra thực sự kém thua Tuyệt Tiên quá nhiều.
Sự tình đàm luận xong xuôi, nếu song phương không nói cảm tình, tự nhiên liền cũng không có gì để hàn huyên, Lục Tiên dứt khoát rời đi, để Lý Tường dẫn Bạch Nhạc đi tham ngộ đạo đồ.
Thực sự đến nơi, Bạch Nhạc mới hiểu được, cái gọi là đạo đồ, thật ra chính là một bộ Thái Cực Đồ!
Đây là hạch tâm truyền thừa của Thái Cực Đạo, có thể nói, tất cả truyền thừa, thần thông của Thái Cực Đạo đều diễn hóa từ bộ Thái Cực Đồ này mà ra.
Nếu là trước đây, dù thấy được Thái Cực Đồ, sợ rằng Bạch Nhạc cũng rất khó có được bao nhiêu lĩnh ngộ.
Rốt cuộc, phương pháp tu hành của Bạch Nhạc không có bất kỳ mối liên hệ nào với Thái Cực Đồ.
Nhưng giờ đây, cảnh giới đến nơi, lại nhìn cảm giác tự nhiên cũng có bất đồng.
Lẳng lặng đứng trước Thái Cực Đồ, chẳng qua chưa đến trăm nhịp thở ngắn ngủi, toàn bộ tâm thần Bạch Nhạc đã đắm chìm vào trong đó.
Đứng ở bên cạnh Bạch Nhạc, tận mắt chứng kiến cảnh này, dù là Lý Tường cũng không khỏi cười khổ một tiếng, trong lòng thổn thức không thôi.
Vô luận lập trường thế nào, hắn đều không thể không thừa nhận, Bạch Nhạc đúng là kỳ tài tu hành, phần thiên phú này, ngay cả Tiêu Dật Phong cũng vẫn kém xa.
Trong thiên hạ, có thể đánh đồng với Bạch Nhạc, sợ rằng chỉ có vị Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông kia.
Đáng tiếc... Đối phương sau cùng lại đi tu hành Vong Tình Thiên Công.
.. .
Đại đạo, trên thái cực mà không tự cao; dưới lục cực mà không thấp kém; trước thiên địa mà không cúi đầu; lâu dài hơn thượng cổ mà không xa xưa.
Vô cực đến thái cực, thái cực động mà sinh dương, động cực mà tĩnh, tĩnh mà sinh âm, tĩnh cực phục động, nhất động nhất tĩnh, tương trợ lẫn nhau, phân âm phân dương, thành thế lưỡng nghi.
Ngày xưa, lúc Bạch Nhạc ở chung với Vân Mộng Chân, Vân Mộng Chân từng nhắc qua một ít pháp môn Thái Cực Đạo với hắn.
Những lời này, mặc dù Bạch Nhạc vẫn nhớ, song lại rất khó có được nhận thức rõ ràng.
Nhưng hôm nay thực sự đứng trước Thái Cực Đồ, ngược lại dần hiểu ra những lời kia, tự nhiên liền có được nhận thức hoàn toàn bất đồng.
Đương sơ, Bạch Nhạc muốn tham ngộ truyền thừa Thái Cực Đạo, mục đích là để khiến cho hai loại lực lượng đạo ma tương dung với nhau.
Bây giờ xem ra, những điều đó tự nhiên sớm đã không tính là vấn đề.
Nhưng đạo lý đại đạo lại là tương thông.
Âm dương, động tĩnh, thật ra đều đang giải thích khái niệm, đó chính là đối lập!
Lực lượng đối lập lẫn nhau thì vẫn có thể tương dung trong tình huống nào đó.
Như vậy, nếu lần nữa phóng đại khái niệm này!
Không chỉ giới hạn ở lực lượng, thậm chí là kiếm ý đối lập, ở trong tình huống nào đó cũng tương tự có thể dung hợp, trở thành một loại ý cảnh mới!
Hiểu theo cách này, phảng phất liền như mở ra một phương thiên địa mới cho Bạch Nhạc!
Cực Đạo Chi Kiếm, Bạch Nhạc từng thi triển qua một lần.
Nhưng đó là phát huy cực hạn vào thời khắc sinh tử, dù để cho Bạch Nhạc làm lại lần nữa, sợ rằng hắn chưa hẳn đã có thể thi triển ra một kiếm như thế.
Hơn nửa năm qua, mặc dù Bạch Nhạc một mực dưỡng thương, không hề tu hành, song trên thực tế, trong lòng lại vẫn chưa từng ngừng nghỉ thôi diễn đối với Cực Đạo Chi Kiếm.
Nhưng mà, vô luận thế nào, tựa hồ đều làm không đúng phương pháp!
Bạch Nhạc một mực cầu nhanh, cầu lực lượng bạo phát hoàn mỹ, nhưng sau khi cảnh giới đạt đến trình độ nhất định, tưởng muốn tiếp tục đột phá theo hướng này, há lại là chuyện dễ dàng.
Nhất tự khoái kiếm của Đinh lão vốn đã cực nhanh.