- ...
Những lời này, đúng thật khiến Văn Trạch không biết nên nói gì cho phải.
Hơn nữa, dù hắn không thừa nhận cũng không được, Bạch Cốt phu nhân nói rất có đạo lý.
Tục ngữ nói, gia quốc thiên hạ, đến thời khắc nguy nan, liền chỉ có hi sinh tiểu gia, thành toàn thiên hạ, đây mới là chính đạo.
- Bạch Cốt phu nhân, ngươi biết, ta tuyệt đối không quyết định được đại sự như thế này!
Thở dài một tiếng, Văn Trạch mở miệng nói:
- Mặc dù ta và Bạch Nhạc đúng là cố giao hảo hữu, nhưng với chuyện này... Ta không giúp được gì.
- Văn chân nhân, hình như ngươi nghĩ sai rồi!
Nét mặt chuyển lạnh, Bạch Cốt phu nhân từ tốn nói:
- Ta tới, không phải để thương lượng với ngươi!
- Ý gì?
Văn Trạch hơi ngớ, trầm giọng hỏi.
- Chuẩn xác mà nói, ta tới để truyền thông điệp sau cùng!
Bạch Cốt phu nhân bình tĩnh nói:
- Bất Tử Thanh Vương đã mang theo Thanh Vân Kỵ hướng thẳng đến Đạo Lăng Sơn! Chúng ta đã làm ra dự tính xấu nhất ... Tiêu diệt Đạo Lăng Thiên Tông!
- ... Cái gì?
Lần này, Văn Trạch mới thực sự bị dọa sợ, sắc mặt tái xanh nhìn vào Bạch Cốt phu nhân.
- Lăng Tiên lão tổ đã chết, giờ đây Đạo Lăng Thiên Tông chẳng qua chỉ còn mỗi một vị cường giả thần linh là Vân Mộng Chân! Còn về cường giả bán thần, Hóa Hư, vậy lại càng không cách nào so được với Thanh châu! Lần này, chúng ta tình thế bắt buộc!
Trong mắt chớp qua vẻ tự tin, Bạch Cốt phu nhân chậm rãi nói:
- Sở dĩ sớm tới gặp ngươi là bởi vì không muốn để cho sự tình phát triển đến mức độ xấu nhất, khiến Thanh Vân Kỵ và Đạo Lăng Thiên Tông binh nhung tương kiến, càng không muốn khiến Bạch Nhạc thật động thủ với Vân Mộng Chân... Ngươi nên hiểu, trận chiến này, các ngươi không thắng được!
- Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể truyền đạt ý tứ của ta cho các trưởng lão khác... Bằng không, thật đến lúc binh nhung tương kiến, kết cục khi đó sợ rằng là điều mà tất cả mọi người đều không muốn thấy.
- Đương nhiên, quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay các ngươi!
Nói xong những lời này, Bạch Cốt phu nhân thậm chí không đợi Văn Trạch đáp ứng liền đã trực tiếp xoay người rời đi.
- Đợi chút!
Cả người ngẩn ra, Văn Trạch vô thức mở miệng nói:
- Bạch Cốt phu nhân, các ngươi thật muốn náo tới mức này?
Lạnh lùng nhìn vào Văn Trạch, Bạch Cốt phu nhân không mặn không nhạt nói:
- Văn chân nhân, ngươi tốt nhất nên làm rõ ràng! Người có giao tình với Đạo Lăng Thiên Tông các ngươi là Bạch Nhạc chứ không phải ta, càng không phải Ma tông hay Thanh châu.
- Náo tới mức này, là bởi vì vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia của các ngươi, chứ không phải vì Bạch Nhạc.
- Mấy năm nay, các ngươi làm cái gì, trong lòng chắc đều hiểu rõ!
- Không ai lại vô duyên vô cớ không ngừng nhường nhịn lùi bước đâu!
- Bạch Nhạc có thể chưa hẳn đã muốn hạ sát thủ với Vân Mộng Chân, nhưng ngươi tin tưởng ta... Ta cùng với Bất Tử Thanh Vương, nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình với Đạo Lăng Thiên Tông!
Căn bản không tiếp tục để ý tới Văn Trạch, Bạch Cốt phu nhân lập tức xoay người đi ra.
Thẳng đến khi thân ảnh Bạch Cốt phu nhân hoàn toàn tan biến, Văn Trạch thậm chí vẫn chưa thể hồi thần.
Câu nói sau cùng kia của Bạch Cốt phu nhân càng như chiếc búa hung hăng nện vào tâm tạng hắn!
Không sai!
Hắn hiểu rõ Bạch Nhạc, dù tới bước này, Bạch Nhạc quá nửa vẫn sẽ không hạ sát thủ với Vân Mộng Chân, nhưng mà ... Vô luận là Thanh Vân Kỵ hay người Ma tông lại đều sẽ không hạ thủ lưu tình.
Thật đánh lên, sợ rằng Đạo Lăng Sơn sẽ bị giết đến máu chảy thành sông.
Hơn nữa, lần này, dù là Tiên Du Kiếm Cung hay Thái Cực Đạo, sợ rằng sẽ không đến giúp.
Dù hắn có thể không quản sống chết của bản thân, nhưng mà... Hắn thật có thể không quản sống chết của vô số đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông được ư?
…
- Ý các ngươi thế nào?
Chuyện này quá lớn, dù là Văn Trạch cũng không dám tự ý quyết định.
Nếu là dĩ vãng, điều đầu tiên hắn làm tự nhiên là sẽ tới tìm Vân Mộng Chân thương lượng, nhưng giờ đây, cục diện lại không cho phép, trong sự kiện liên thủ với Phật tông, hắn sớm đã thấy được rõ ràng thái độ của Vân Mộng Chân, với tình hình hiện tại, hắn đã không cách nào hoàn toàn tín nhiệm Vân Mộng Chân.
Chuyện Bạch Nhạc phát binh Đạo Lăng Sơn không phải tin tức bí mật gì, thậm chí không cần tận lực tìm hiểu cũng có thể được đến nghiệm chứng.
Trong tình cảnh đó, Văn Trạch vừa chuyển lời của Bạch Cốt phu nhân, các trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông khác tự nhiên đều không khỏi hoảng hốt.
Bạch Nhạc hiện tại đã không phải Bạch Nhạc trước đây, không còn là kẻ mà bọn hắn có thể không để vào trong mắt, động tí liền kêu đánh kêu giết!
Bạch Nhạc giờ đây đã là tồn tại thực sự đủ sức để biến những lời uy hiếp kia thành sự thật.
- Phật tông đâu? Bọn hắn không phải liên minh với bản tông ư, giờ Bạch Nhạc phát binh Đạo Lăng Sơn, chẳng lẽ Phật tông lại khoanh tay đứng nhìn? !
- Phật tông? Lưu trưởng lão, đến giờ ngươi còn trông cậy vào Phật tông?
- Không phải trông cậy vào Phật tông, nếu bản tông đã kết minh với Phật tông, gặp lúc nguy hiểm, đây đó trợ giúp lẫn nhau là nghĩa nên làm mà! Nếu bản tông bị diệt, ngươi nghĩ xem Phật tông có thể rơi đến kết cục tốt?