- Xuất kỳ bất ý, công khi đối phương chưa chuẩn bị, ngược lại là ý kiến hay!
Trong mắt lộ ra một tia hân thưởng, Bất Tử Thanh Vương tán thán nói.
- Không sai, giờ Phật tông đã rút đi! Toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông, chẳng qua chỉ còn mỗi Vân Mộng Chân là cường giả thần linh, bằng vào tiểu Bạch liền đủ để kiềm chế rồi!
- Về phần đám người Đạo Lăng Thiên Tông còn lại, ta cho rằng không đủ tạo thành uy hiếp.
Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên xưa kia danh chấn thiên hạ, nhưng qua nhiều năm vậy rồi, sớm đã lác đác mấy, toàn bộ cơ hồ đều là người đến sau mới tiến vào, ở trong cục diện như bây giờ, đúng thật không có uy hiếp quá lớn.
Bạch Cốt phu nhân giải thích:
- Chúng ta thậm chí không cần sử dụng quá nhiều nhân thủ, chỉ bằng mấy người chúng ta, nhân đêm đánh lén Đạo Lăng Sơn liền có cơ hội đoạt lấy Tiên Ấn!
Vô luận là Bất Tử Thanh Vương, Dạ Nhận hay Bạch Cốt phu nhân, ai nấy đều là bán thần đỉnh cấp nhất, chỉ thiếu mỗi bước sau cùng liền sẽ bước đến Thần Linh Cảnh!
Thậm chí như Dạ Nhận, thật ra là đang cố ý đè lên trạng thái, không gấp gáp đột phá, cộng thêm thủ đoạn tiềm phục của sát thủ, uy hiếp mang đến không hề thua kém cường giả thần linh.
- Không sai, binh quý tinh bất quý đa! Kế hoạch nà thật có năm phần khả thi! Chỉ là... Thái độ của Bạch Nhạc với Vân Mộng Chân thế nào, các ngươi cũng đều đã thấy, sợ rằng hắn chưa hẳn đã nguyện ý thấy cảnh này.
Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói.
- Kế hoạch là do ta đề ra, tất cả hậu quả do ta gánh chịu.
Nhìn vào chúng nhân, Bạch Cốt phu nhân trầm giọng nói:
- Chúng ta lại không phải muốn giết Vân Mộng Chân, chỉ là tìm cơ hội cướp đoạt Tiên Ấn mà thôi, sau khi tham ngộ xong, tự nhiên sẽ trả về cho Đạo Lăng Thiên Tông! Dù Bạch Nhạc có tức giận, chẳng lẽ còn có thể giết ta?
- ...
Nghe vậy, chúng nhân không khỏi cười khổ một tiếng.
Lấy quan hệ giữa Bạch Cốt phu nhân và Bạch Nhạc, vô luận thế nào, Bạch Nhạc cũng không đến nỗi sẽ động thủ.
- Không sai! Chuyện này can hệ đến an nguy của công tử, dù bị công tử trách cứ, chúng ta cũng nhất định phải làm, chuyện này ta sẽ cùng chịu trách nhiệm với Đổng tỷ tỷ.
Đứng dậy, Tô Nhan lập tức mở miệng nói.
- Nếu đã làm, tự nhiên cùng lúc gánh chịu trách nhiệm!
Lắc đầu, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói:
- Trong chuyện Vân Mộng Chân này, Bạch Nhạc đúng là xử lý quá không quyết đoán! Chuyện liên quan đến sinh tử, xác thực cần phải giúp hắn tăng thêm mấy phần thắng tính.
- Được!
Gật gật đầu, Dạ Nhận phụ họa nói:
- Chẳng qua, chúng ta nhiều người như vậy đều rời đi, sợ là Bạch Nhạc sẽ rất dễ phát hiện ra?
- Ta đã nói qua với Thanh Nhã tỷ.
Bạch Cốt phu nhân trầm giọng nói:
- Chuyện này Thanh Nhã tỷ sẽ phối hợp ta, chỉ cần Tô Nhan muội muội giúp lấy che lấp một chút, trong thời gian ngắn, hắn rất khó phát hiện! Lấy tốc độ Tiểu Bạch Long, chúng ta hoàn toàn có thể hoàn thành chỉ trong ba ngày.
- Một ngày, chỉ cần một ngày, ta làm được!
Tiểu Bạch Long cũng có vẻ vô cùng hưng phấn, đối với loại chuyện kiểu này, tiểu gia hỏa hiển nhiên chẳng có chút sức kháng cự nào.
- Còn có Văn Trạch, chúng ta cũng có thể tranh thủ một phen!
Bạch Cốt phu nhân nói tiếp:
- Lần trước ta gặp qua hắn, thái độ hắn không quá kiên quyết! Thái độ bây giờ của Vân Mộng Chân cũng đã khiến Đạo Lăng Thiên Tông mất đi khí thế, giờ ta lần nữa liên hệ Văn Trạch, chưa hẳn không thể thuyết phục hắn đồng ý làm nội ứng trợ giúp cho chúng ta.
Từ lúc ra quyết định, trong lòng Bạch Cốt phu nhân sớm đã vạch ra một bộ kế hoạch hoàn chỉnh.
Không dám nói hoàn mỹ, nhưng chí ít cũng có năm phần thắng tính!
Giờ lại không có bất kỳ người nào phản đối, tự nhiên càng thêm nắm chắc.
- Phân đầu nhau hành sự, sáng sớm ngày mai khởi hành, đêm mai động thủ, tranh thủ trở về trước hừng đông sáng ngày kia!
Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói.
- Được!
Không chút ngập ngừng, tất cả mọi người đồng thanh đáp ứng.
…
- Thanh Nhã tỷ, ngươi sao thế, không thoải mái à?
Sáng sớm mới vừa tỉnh ngủ, Bạch Nhạc đã bị Tô Nhan mang tới gian phòng Bạch Thanh Nhã.
Tựa ở bên giường, sắc mặt Bạch Thanh Nhã hơi có vẻ tái nhợt, cả người có chút uể oải, hiển nhiên cả đêm qua không được ngon giấc.
- Không biết sao mà ta cảm thấy tinh thần bất định, tiểu Nhạc, ngươi thành thật nói cho ta biết, gần đây có phải ngươi lại muốn đi đâu mạo hiểm không?
Hơi ngớ, Bạch Nhạc lập tức cười nói:
- Thanh Nhã tỷ, ngươi quá mức lo lắng cho ta rồi, ta thì có thể gặp nguy hiểm gì! Mấy ngày nay, chẳng phải ngươi cũng nghe ở trong Thanh Châu thành nói rồi sao, giờ ta chẳng những là cường giả thần linh, còn là một trong những cường giả thần linh đỉnh cấp nhất, ta không kiếm chuyện với người khác thì thôi, làm sao sẽ có nguy hiểm được.
Loại chuyện như đi lên chín tầng trời, Bạch Nhạc tự nhiên sẽ không nói với Bạch Thanh Nhã, giờ đây hắn không muốn Bạch Thanh Nhã vì hắn mà nhiều thêm dù chỉ chút xíu lo lắng nào.
- Ta muốn đi ra ngoài dạo chút.
Bạch Thanh Nhã nói:
- Dạo ngay trong Thanh Châu thành thôi, đi nghe, đi hỏi xem những người khác nói thế nào, chứ không thể chỉ nghe ngươi nói, ngươi không được bạo lộ thân phận, cũng không được chào hỏi với bất cứ người nào, có nghe không?