Cũng chính bởi vậy mới khiến nàng sản sinh ảo tưởng, rằng thực lực Vân Mộng Chân sẽ không quá mức lợi hại!
Một bước sai, liền là từng bước sai!
- Không phải ẩn tàng thực lực, mà là không nhất thiết phải ra tay toàn lực.
Thần sắc bình tĩnh, phảng phất như đang nhắc tới một chuyện nào đó không liên quan tới mình, Vân Mộng Chân nhàn nhạt đáp nói:
- Các ngươi chỉ nhớ được bây giờ Bạch Nhạc xuất sắc thế nào, lại tựa hồ quên mất... Ta mới là Đạo Lăng Thánh Nữ, mấy ngàn năm qua, Đạo Lăng Thánh Nữ ta chưa từng thất bại!
- ...
Bạch Cốt phu nhân có chút thống khổ nhắm mắt lại, đến cái lúc này rồi, nói gì cũng đã muộn!
Côn Ngô Kiếm đã gác trên cổ họng nàng, giờ đây nàng đã bại triệt để, thậm chí đến cả một tia cơ hội để giãy dụa cũng không có.
Trên thực tế, nếu không phải Vân Mộng Chân không hạ sát thủ, giờ đây sợ rằng nàng đã sớm chết.
Ngao ô!
Tiểu Bạch Long phát ra một tiếng gầm gào, song lại không dám công đi qua.
Trên người nó thậm chí cũng bị Vân Mộng Chân chém ra một đạo vết thương, máu tươi phun vãi ra, mặc dù bị thương không tính tính trọng, nhưng cũng đã lần nữa kích phát lên nỗi sợ hãi của nó đối với Vân Mộng Chân.
Trước đây khi gặp Vân Mộng Chân, tiểu gia hỏa từng không ít lần nuốt trái đắng dưới kiếm của Vân Mộng Chân.
Huống hồ, hiện tại Bạch Cốt phu nhân đã rơi vào trong tay Vân Mộng Chân, dù nó không cam tâm đến mấy thì cũng không dám tùy tiện động thủ.
Gần như đồng thời, Dạ Nhận chạy tới trên Thánh Nữ Phong, vừa khéo thấy được cảnh một kiếm của Vân Mộng Chân đánh gục Bạch Cốt phu nhân!
Nháy mắt đỏ, một tia hàn khí bỗng chợt thăng lên từ đáy lòng Dạ Nhận.
Không chút khoa trương mà nói, nếu phải đối mặt với một kiếm kia, hắn cũng chẳng có nửa tia hi vọng đào thoát được.
Thậm chí thân hình đều không dám hiển lộ, Dạ Nhận lập tức quyết đoán lui xuống dưới Thánh Nữ Phong.
Nhưng mà, dù vậy, ánh mắt Vân Mộng Chân vẫn quét đi qua.
Tuy thủ đoạn ẩn tàng thân hình của Dạ Nhận đã cực kì khủng bố, nhưng hắn rốt cục chưa bước đến Thần Linh Cảnh, căn bản không thể tránh qua được thần niệm của Vân Mộng Chân.
Song Vân Mộng Chân đang phải chế áp Bạch Cốt phu nhân, liền cũng không rảnh tay đuổi theo Dạ Nhận.
Khóe miệng nhếch lên một tia hàn ý, Vân Mộng Chân nhàn nhạt mở miệng nói:
- Đi về nói cho Bạch Nhạc, ta chỉ chờ hắn một ngày! Đến giờ này ngày mai, nếu hắn không mang trả lại Tiên Ấn, ta liền giết Bạch Cốt giáo chủ!
Ngao ô!
Mắt nhìn mình không cứu về được Bạch Cốt phu nhân, Tiểu Bạch Long phát ra một tiếng gầm thét phẫn nộ, song rốt cục vẫn không dám làm lỡ chuyện, tức tốc xoay người bay xuống dưới Đạo Lăng Sơn.
Lúc tới vốn tràn đầy lòng tin, kết quả lại làm sao cũng không thể ngờ, trong tình cảnh Tiên Ấn đã tới tay, bọn hắn lại vẫn phải nhếch nhác lui đi.
Tiểu gia hỏa cũng có chút uể oải.
Nhìn theo Tiểu Bạch Long rời đi, trên khắp toàn Thánh Nữ Phong, tất cả trưởng lão và đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đều ngây ngốc, thật lâu mà không hồi thần lại được.
Trận chiến này, đối với bọn hắn mà nói, thực sự quá mức chấn động!
Trước đó lúc Bạch Nhạc tới cửa bức bách, bọn hắn còn cho rằng Vân Mộng Chân quá mức lãnh khốc, quá mức tự phụ, rõ ràng không có bất kỳ phần thắng nào, lại vẫn không chút do dự cự tuyệt, liên thủ với Phật tông đối kháng Bạch Nhạc.
Thậm chí sau cùng khi Bạch Nhạc buông bỏ, trong lòng bọn hắn vẫn không khỏi hoảng sợ.
Nhưng giờ đây, tận mắt thấy được trận chiến kia, bọn hắn mới thực sự ý thức được, Vân Mộng Chân vẫn là Đạo Lăng Thánh Nữ vượt lên tất cả mọi người trên thế gian!
Đạo Lăng bất bại, câu này tuyệt đối không phải chỉ là lời nói suông!
Thậm chí dù là Bạch Nhạc, sợ rằng cũng chưa hẳn dám nói nhất định có thể thắng được vị Thánh Nữ này.
Đối với bọn hắn mà nói, cảm xúc lúc này không khỏi có chút phức tạp.
Có kiêu ngạo và mừng thầm đối với thực lực khủng bố mà Vân Mộng Chân nắm trong tay, đồng thời cũng có vài phần kinh hoảng và sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời.
- Tất cả trưởng lão lập tức đến Thánh Nữ Phong tập hợp, ta muốn biết... Là ai phản bội bản tông!
Ánh mắt chậm rãi đảo qua trên thân chúng nhân, Vân Mộng Chân lành lạnh mở miệng nói:
- Vô luận hắn là ai, ta tất phải giết!
…
- Không cần tra, là do ta làm.
Đứng trong đám người, nhìn Vân Mộng Chân, thần sắc của Văn Trạch có vẻ phức tạp, thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng nói.
Nhất thời, lực chú ý của tất cả mọi người đều dồn lên Văn Trạch.
- Quả nhiên là ngươi!
Hơi nhíu mày, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói.
- Nếu đã nhận tội, ngươi hãy tự sát tạ tội đi.
Thần sắc tỏa ra sự lạnh lùng, Vân Mộng Chân khẽ nhắm mắt lại, lạnh giọng nói.
- Thánh nữ, Văn Chân Nhân xưa nay đều trung thành với bổn tông, việc này tất có nguyên do khác, xin thánh nữ xử lý nhẹ tay!
Có Văn Trạch chủ động nhận tội, người khác đã không còn nguy hiểm, lúc này nhất thời có trưởng lão giao hảo với Văn Trạch đứng ra lên tiếng xin xỏ.
- Đúng vậy, thánh nữ, bây giờ bổn tông đang lúc cần dùng người, mặc dù Văn Chân Nhân nhất thời hồ đồ, nhưng tội không đáng chết, xin thánh nữ xử lý nhẹ tay.
- Đa tạ chư vị!