- Thánh Nữ nói quá lời! Giờ dù có là Bạch Nhạc, Thánh Nữ cũng là có thể hạ sát thủ, huống hồ là ta.
Không chút nhún nhường, Bạch Cốt phu nhân bình tĩnh đáp nói:
- Chỉ là, thánh nữ muốn giết ta, sợ rằng không dễ dàng vậy đâu! Lần này ta tới chỉ là vì mượn Tiên Ấn dùng một phen, ít ngày nữa tất sẽ phụng trả! Hiện tại Thanh Vương hẳn đã đắc thủ, Thánh Nữ muốn lưu chúng ta lại... Sợ rằng không dễ vậy đâu.
Nếu không có Văn Trạch làm nội ứng báo cho biết vị trí của Tiên Ấn đêm nay sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng giờ đây, trong tình huống trước một bước xác định được vị trí Tiên Ấn, chia binh hai đường, nàng và Tiểu Bạch Long kiềm chế Vân Mộng Chân, Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận liền rất dễ dàng đắc thủ!
Chỉ cần được đến Tiên Ấn, độ khó khi muốn thoát thân tự nhiên sẽ nhỏ đi nhiều.
- Xem ra các ngươi sớm đã tìm được nội ứng... Chẳng qua, cái đó không quan trọng.
- Bạch Cốt giáo chủ, sợ rằng ngươi đã đánh giá quá cao thực lực chính mình.
Khẽ lắc đầu, Vân Mộng Chân từ tốn nói:
- Chỉ cần ngươi ở trong tay ta, dù bọn hắn mang đi Tiên Ấn, Bạch Nhạc cũng không có thời gian tham ngộ, mà sẽ cầm về đổi cho ngươi, các ngươi làm thế, căn bản chẳng có chút ý nghĩa nào.
Bàn tay khẽ đảo, Côn Ngô Kiếm đột nhiên tới tay, Vân Mộng Chân nhẹ giọng mở miệng nói:
- Các ngươi đoán chừng còn chưa biết, Đạo Lăng bất bại đồng nghĩa với cái gì! Không sao cả, sau đêm nay ... Các ngươi liền sẽ hiểu.
…
- Đắc thủ!
Đặt Tiên Ấn vào trong hộp ngọc, trực tiếp thả vào trong Bán Thần Lĩnh Vực của mình, trong mắt Bất Tử Thanh Vương chớp qua một tia hỉ sắc, trầm giọng mở miệng nói.
Chuyến đi này, tựa hồ còn thuận lợi hơn cả trong dự đoán.
Vân Mộng Chân bị cầm chân ở Thánh Nữ Phong, thậm chí ngay cả Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, đều không đến đủ, chỉ bằng đám trưởng lão kia và cấm chế của bản thân thánh địa, căn bản không đủ để tạo thành uy hiếp mang tính thực chất đối với bọn hắn.
Cộng thêm sớm đã biết trước vị trí xác thực của Tiên Ấn, căn bản không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, từ bước vào Đạo Lăng Thiên Tông đến khi đắc thủ, toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi không đến một nén hương.
- Đi!
Dạ Nhận trầm giọng mở miệng nói:
- Ngươi lập tức rời đi, đến địa điểm ước định đợi Tiểu Bạch Long, ta đi Thánh Nữ Phong truyền tin! Chỉ mong phía bọn hắn đừng xảy ra biến số gì là được.
Quá thuận lợi, trong lòng Dạ Nhận lại ẩn ẩn có cảm giác bất an khó mà diễn tả bằng lời.
Mặc dù giờ đây Đạo Lăng Thiên Tông tựa hồ đã không còn phong quang như trước, nhưng mà, đắc thủ quá dễ dàng khiến hắn bất giác cảm thấy rất không chân thực.
- Được!
Gật gật đầu, Bất Tử Thanh Vương lập tức đáp ứng.
Hai người đều là tính cách kiêu hùng, đương nhiên sẽ không do dự không quyết, nháy mắt liền đã làm ra an bài thích đáng nhất!
- Nửa canh giờ! Nhiều nhất chỉ chờ nửa canh giờ, nếu còn không có tin tức, ngươi lập tức đưa về Thanh châu, nói lại hết thảy cho Bạch Nhạc, làm ra dự tính xấu nhất!
Dạ Nhận lần nữa mở miệng nói.
- Được rồi! Chính ngươi chú ý an toàn!
- Yên tâm, chú ý lực của Vân Mộng Chân không nằm ở trên người ta, ta muốn đi... Không ai ngăn được!
.. .
Oanh!
Cả người hung hăng nện xuống đất, xương cốt khắp toàn thân Bạch Cốt phu nhân đều bị rạn nứt, phun ra một búng máu, trên mặt chất đầy vẻ hoảng sợ!
Quá khủng bố!
Bạch Cốt Trủng được nàng tinh tâm chuẩn bị, lại thậm chí ngay cả một trăm nhịp thở đều không kéo dài được, trực tiếp bị Vân Mộng Chân trảm phá, lúc Côn Ngô Kiếm kia chém xuống, quả thực khiến nàng có ảo giác như đang phải đối mặt Bạch Nhạc.
Tinh chuẩn, ngoan lạt, hơn nữa còn lộ ra một loại linh khí của tiên nhân.
Kiếm Vân Mộng Chân tán phát ra một loại đạo vận, thực sự rất khó để ngăn cản.
Tiểu Bạch Long có thể bằng vào thân thể cường hãn và tốc độ khủng bố để chu toàn với Vân Mộng Chân, nhưng nàng ở trong tay Vân Mộng Chân lại từ đầu tới đuôi bị đè ra mà đánh, thậm chí sinh ra cảm giác vô lực không cách nào đánh trả.
Không có bất kỳ sơ hở nào!
Thậm chí ngay cả thần thông Vân Mộng Chân đều không thi triển, chỉ bằng kiếm trong tay liền đã ép cho nàng không thở nổi.
Đấy còn là trong tình huống có Tiểu Bạch Long kiềm chế, bằng không, sợ rằng đến cả trăm nhịp thở nàng cũng chưa chắc đã chống được.
Đạo Lăng bất bại!
Thẳng đến giờ khắc này, khi thực sự giao thủ với Vân Mộng Chân, nàng mới ý thức được đối phương cường đại đến cỡ nào!
Thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, sự cường đại của Vân Mộng Chân hoàn toàn không phải là điều mà người ngoài có thể tưởng tượng.
- Khi trước ngươi ẩn tàng thực lực!
Té rơi trên đất, Bạch Cốt phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân, nói.
Vì một khắc này, nàng làm ra kế hoạch chu đáo tỉ mỉ nhất, hết thảy đều được an bài vô cùng hoàn mỹ, kết quả khăng khăng lại vẫn tính sai thực lực của Vân Mộng Chân.
Loại sai lầm này, vốn không nên phạm phải.
Rốt cuộc, trước đó khi Bạch Nhạc xông Đạo Lăng Sơn, nàng từng thấy qua Tiểu Bạch Long và Vân Mộng Chân giao thủ, nhưng đương thời, Tiểu Bạch Long thậm chí có thể một thân một mình khiên chế được Vân Mộng Chân!