Không trả lời ngay, Vân Mộng Chân không đổi sắc tự rót trà, chậm rãi uống một ngụm, sau đó từ tốn nói:
- Ngươi đã nói hết chưa?
- Chưa!
Văn Trạch lớn tiếng nói:
- Thánh nữ, từ nhỏ ta vẫn luôn đi theo ngươi! Bây giờ ta tự biết hẳn phải chết! Nhưng trước khi ta chết, ta muốn biết chân tướng!
- Ta muốn biết có phải ngươi đã quên tất cả trước đó, không có bất kỳ cảm tình gì nữa hay không!
- Ta muốn biết... rốt cục ngươi có còn là Đạo Lăng Thánh Nữ mà ta nguyện liều mạng để bảo vệ hay không!
Nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân, Văn Trạch trầm giọng chất vấn.
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Văn Trạch, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói:
- Ngươi không hẳn phải chết! Có nhiều trưởng lão cầu xin cho ngươi như vậy, chỉ cần ngươi tự nguyện nhận tội, phạt vào Hình đường, ta có thể cho ngươi một con đường sống.
- Ha ha ha ha
Nghe vậy, Văn Trạch cất tiếng cười to:
- Thánh nữ, ngươi cho rằng tới lúc này rồi, ta còn quan tâm tới sinh tử sao?
- Ta có thể chết, nhưng ta nhất định phải biết được chân tướng!
- Ta không tin ngươi lại biến thành dáng vẻ mất hết tính người này!
- Vong Tình Thiên Công có thể thật sự làm người ta mất hết tính người... nhưng... ngươi là Đạo Lăng Thánh Nữ! Là tự ngươi nói ngươi là thần thoại bất bại của Đạo Lăng!
- Ngươi sinh ra nên bất phàm!
- Không có chân tướng gì cả.
Thần sắc của Vân Mộng Chân bình tĩnh, hờ hững nói:
- Thứ ngươi thấy chính là chân tướng! Nếu như ngươi chỉ vì muốn nói mấy thứ vô dụng này với ta, như vậy ngươi có thể đi, phạt ngươi vào Hình đường một trăm năm, không được rời đi! Lui ra!
- Ta phản bội tông, nên chết!
Căn bản không có ý lùi bước, trên người Văn Trạch đột nhiên tỏa ra khí tức kinh khủng, trong tích tắc một tia huyết sắc tuôn ra từ miệng Văn Trạch.
Tự đoạn tâm mạch!
Thậm chí không chỉ như vậy, Vân Mộng Chân có thể cảm nhận rõ ràng, lúc này thần hồn của Văn Trạch cũng đang tan vỡ!
Đoạn tuyệt!
Trước đó mặc dù nàng nói để Văn Trạch tự sát, nhưng lại không ngờ Văn Trạch lại lấy phương thức quyết tuyệt này để bức hỏi nàng.
Trong tích tắc, sâu trong đôi mắt của Vân Mộng Chân nhất thời tỏ ra đau đớn.
Nhắm mắt lại, Vân Mộng Chân trầm giọng nói:
- Văn Chân Nhân, hà tất ngươi phải như vậy?
Mặc dù đã đến phần cuối sinh mệnh, nhưng trong mắt Văn Trạch lại đột nhiên sáng lên khác thường, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
- Thật ra ngươi vẫn còn tình cảm, có đúng không?
- Ngươi không muốn giết ta, là vì ngươi vẫn chưa hoàn toàn bị Vong Tình Thiên Công khống chế, có đúng không?
Cổ tay khẽ đảo, Vân Mộng Chân lấy ra một cái khay trà, pha trà cho Văn Trạch, sau đó đẩy tới trước mặt gã.
Thở dài một tiếng, Vân Mộng Chân nhẹ giọng nói:
- Dùng mạng để đổi chân tướng, có ý nghĩa sao?
- Đương nhiên là có ý nghĩa!
Trong mắt hiện lên sự kích động, Văn Trạch trầm giọng nói:
- Một mình ta sống chết khó liệu, ta tự biết tiềm lực của mình, cho dù cho ta một trăm năm, một ngàn năm, ta cũng chưa chắc có thể bước vào Thần Linh Cảnh.
- Ta sống hay chết, đối với bổn tông, đối với thiên hạ đều không chút ảnh hưởng.
- Thế nhưng ngươi có!
- Một người tuyệt tình tuyệt tính vĩnh viễn không thể khiến bổn tông phục hưng! Vĩnh viễn không thể khiến thiên hạ thái bình! Thế nhưng Đạo Lăng Thánh Nữ có thể!
Thở dài một tiếng, lúc này Vân Mộng Chân mới chậm rãi nói:
- Một Vân Mộng Chân không tu luyện Vong Tình Thiên Công không đủ gánh vác sức nặng của Đạo Lăng bất bại! Cũng không có tư cách kề vai với Bạch Nhạc... ngươi đoán không sai, ta chưa hoàn toàn bị Vong Tình Thiên Công khống chế! Nhưng ta nhất định phải đi tiếp con đường này, mặc dù biết rõ sẽ chịu mạo hiểm cực lớn, ta cũng nhất định phải đi tiếp.
- Ta nhất định phải để mình mạnh hơn, cho nên tu hành Vong Tình Thiên Công đối với ta là hy vọng duy nhất! Lăng Tiên lão tổ ép ta bước vào Vong Tình Cảnh, khiến Vong Tình Thiên Công đại thành, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng tu hành Vong Tình Thiên Công... cho nên hắn cũng không biết Vong Tình Cảnh có thể bước qua được! Chỉ cần tình đủ sâu, chỉ cần ý chí đủ kiên định thì có thể kiên trì!
- Nhưng trước đây ta không dám đối mặt với Bạch Nhạc... bởi vì trong Vong Tình Cảnh, nếu như không khống chế được cảm xúc thì sẽ tan vỡ! Chẳng những tu hành như việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí còn có thể khiến ta mất đi tất cả tình cảm, vĩnh viễn bị vây trong Vong Tình Cảnh.
- Cho nên ta nhất định phải làm mình lãnh khốc.
- Duy chỉ dùng tình vô cùng sâu mới có thể vào được Thái Thượng Vong Tình! Bạch Nhạc là hy vọng duy nhất để ta bước qua Vong Tình Cảnh, cũng là tử huyệt duy nhất trong Vong Tình Cảnh.
...
Nhìn Vân Mộng Chân, trong mắt Văn Trạch tỏ ra hoảng sợ, tràn đầy sự khó tin.
- Ngươi chỉ thấy ta lần lượt tạo ra phiền phức cho Bạch Nhạc, khiến hắn rơi vào hiểm cảnh, lại không biết... mỗi lần hắn rơi vào hiểm cảnh, đối với ta đều là một kiếp sinh tử!
- Ta nhất định phải lạnh lùng nhìn hắn gánh chịu tất cả nguy hiểm! Thậm chí tăng nguy hiểm cho hắn... nhưng, ta tin hắn nhất định có thể chống lại được.
- Ngươi nói, ta sinh ra nên bất phàm!