- Nhưng trong mắt ta, hắn mới thật sự là người sinh ra bất phàm! Từ ngày đầu tiên ta quen biết hắn, hắn vẫn luôn tạo ra kỳ tích! Ta tin hắn thậm chí còn vượt cả việc tự tin ta!
Trên mặt hiện lên sự đau đớn, Vân Mộng Chân tiếp tục nói:
- Lăng Thiên lão tổ vẫn lạc chính trong động phủ này, ngươi dẫn Bạch Nhạc đến! Ta mới bước vào Vong Tình Cảnh, chính là thời điểm yếu nhất... lần đó gần như ý chí của ta đã tan vỡ, tẩu hỏa nhập ma!
- Ta có thể cảm nhận được sự đau đớn của hắn, nhưng ta lại không thể nói được gì, cũng không dám nói! Thậm chí sợ hắn nhận thấy chút xíu dị thường! Chỉ cần có chút chuyện ngoài ý muốn, ta nhất định sẽ tan vỡ ý chí, thậm chí thật sự rơi vào Vong Tình Cảnh, biến thành dáng vẻ mất đi nhân tính.
Tình cảnh lúc đó, cho dù tới giờ Vân Mộng Chân cũng vẫn nhớ rõ ràng. Ngày đó mỗi một chữ nàng đối thoại với Bạch Nhạc, thậm chí từng vẻ mặt nhỏ của Bạch Nhạc, nàng đều nhớ rõ ràng.
Trên thực tế, khi Bạch Nhạc hỏi câu có hối hận không, nàng gần như đã hoàn toàn tan vỡ!
Nếu không phải cuối cùng, lúc Bạch Nhạc rời đi, một câu ta không hối hận, thì lúc đó nàng đã vỡ nát rồi.
- Cũng là lúc đó, ta tự nói với mình... ta có thể tin tưởng hắn, tin rằng cho dù tới khi nào, cho dù có bao nhiêu gian nan, hắn cũng sẽ không từ bỏ tình cảm của chúng ta!
- Trên đời này cũng chỉ có một mình hắn mới có thể không quan tâm tới cái giá phải trả, không hỏi nguyên do mà yêu ta!
- Cũng chỉ có hắn mới có thể giúp ta bước qua Vong Tình Cảnh... thật sự tu thành Vong Tình Thiên Công!
...
Há hốc mồm, Văn Trạch muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra miệng.
Tâm mạch đoạn tuyệt, thân thể gã đã dần cứng ngắc, mất đi sức sống, ngay cả thần hồn cũng đang không ngừng tan vỡ, căn bản không chống đỡ được lâu nữa.
Vân Mộng Chân cũng không quan tâm tới trạng thái của Văn Trạch.
Văn Trạch muốn hỏi nàng chân tướng, nàng liền muốn cho gã biết chân tướng trước khi gã chết, cũng mượn cơ hội này để tạm thời buông thả cảm xúc.
- Tang lễ của Lăng Tiên ta không mời hắn... thật ra lý dõ cũng không phức tạp, chỉ là vì khi đó ta căn bản không dám gặp mặt hắn! Ta sợ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của hắn, cảm xúc của ta sẽ tan vỡ!
- Huống chi, Đạo Lăng Thiên Tông ta hoàn toàn tách rời với Bạch Nhạc, đối với hắn chưa chắc là một chuyện xấu! Giả sử Đạo Lăng Thiên Tông ta đứng cùng phe với Thanh Châu, Tuyệt Tiên chưa chắc sẽ dễ dàng cho hắn tìm hiểu kiếm điển như thế!
- Càn Đế cùng Nhiên Cổ Phật vào Thanh Châu... thật ra ta đã chuẩn bị cho dự định xấu nhất! Vong Tình Cảnh, sống còn, nếu hắn bỏ mình, ta cũng sẽ vẫn lạc cùng với hắn!
- Nhưng ta không tin hắn dễ chết như vậy! Nếu chỉ dựa vào Càn Đế và Nhiên Cổ Phật mà có thể giết được hắn, vậy hắn sẽ không có hy vọng đối mặt với Tứ Phương Yêu Thần, đối mặt với đại kiếp thiên địa! Ta cùng chết với hắn cũng không sao.
...
Văn Trạch vẫn nhớ rõ mấy ngày đó cũng chính là thời điểm Vân Mộng Chân lãnh khốc nhất, bất luận kẻ nào trong tông môn, chỉ cần phạm một lỗi sai nhỏ mà bị nàng phát hiện thì sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc.
Lúc đó, gã cho rằng Vân Mộng Chân đã mất hết tính người, tàn nhẫn lãnh khốc!
Nhưng nay mới hiểu, lúc đó là lúc Vân Mộng Chân gần như không khống chế được cảm xúc, không có cách nào khắc chế bản thân mình.
Đó là lúc Vân Mộng Chân yếu ớt nhất nhất, nguy hiểm nhất.
- A Nan nhập Đạo Lăng, ưng thuận ngộ đạo bồ đề! Sở dĩ ta dứt khoát đồng ý như thế là bởi vì ngộ đạo bồ đề có hiệu quả ngưng thần, có thể trợ giúp ta khống chế cảm xúc ở mức độ lớn nhất, bước qua Vong Tình Cảnh!
- Chuyện này đối với ta đúng là vạn kim khó cầu!
- Còn như đạo môn có thể vì vậy mà phân tách... ta căn bản không quan tâm. Lăng Tiên lão tổ, Tuyệt Tiên, Lục Tiên vốn đều có tâm tư riêng, bằng mặt không bằng lòng! Đạo môn mặc dù vẫn duy trì nhất trí bề ngoài nhưng cũng không có ý nghĩa gì, dưới lợi ích thì cũng sẽ phân tách!
- Phật Tông trở về chính là thúc đẩy sự phát triển! Cho dù ta không đồng ý, chỉ cần Phật Tông đưa ra đủ điều kiện tốt, Thái Cực Đạo cũng sẽ bằng lòng thôi! So với chuyện đó, chẳng thà mượn cơ hội khống chế hoàn toàn cục diện trong tay ta.
- Bạch Nhạc vì những hài tử kia mà mạo hiểm vào Ung Châu là chuyện ta không ngờ... cũng may kết quả tốt!
- Cũng vì vậy mà khiến Thái Cực Đạo bị ép ngả về Thanh Châu!
- Sau đó hắn đến bổn tông mượn Tiên Ấn! Ngươi cho rằng ta không muốn cho hắn sao?
- Ta là người muốn cho hắn Tiên Ấn nhất, giúp hắn bước vào Cực Đạo Kiếm Tiên, nhưng ta lại không thể!
Khẽ nhắm mắt lại, Vân Mộng Chân tiếp tục nói:
- Hắn rất hiểu ta! Ngay cả ngươi cũng nhận ra được dị thường, ngươi cho rằng nhất định có thể giấu giếm được hắn sao? Chỉ cần ta nhượng bộ một chút, hắn nhất định sẽ nhận thấy dị trạng của ta! Cho nên... ta nhất định phải từ chối hắn, cho dù vì vậy mà phải đánh với hắn một trận!