- Huống chi, dưới sự uy hiếp mà giao Tiên Ấn cho hắn sẽ chỉ làm uy danh mấy nghìn năm của bổn tông bị hủy hoại mà thôi! Sau đó sẽ phải nhận lấy phiền phức vô cùng vô tận, tông môn giờ miệng cọp gan thỏ, một khi mất đi lực uy hiếp duy nhất này, sẽ có bao nhiêu người mơ ước? Chỉ bằng một mình ta thì không gánh được!
- Còn như bọn Bạch Cốt phu nhân tới Đạo Lăng trong đêm, cố gắng mang Tiên Ấn đi thì càng nực cười!
- Chỉ riêng Đạo Lăng Thiên Tông, nếu dễ dàng bị cướp Tiên Ấn đi như thế, bổn tông sẽ trở thành chuyện cười trong mắt mọi người.
- Trách nhiệm này, ngươi không kham nổi.
- ... Thật có lỗi, ta... không suy nghĩ nhiều như vậy!
Nghe thế, khuôn mặt Văn Trạch là vẻ đau khổ.
Tầm mắt và thực lực của gã quyết định gã chỉ có thể nhìn thấy thứ gã đủ khả năng thấy, bố cục lớn hơn sẽ có kết quả gì, hắn căn bản không có cách nào đánh giá được.
- Ta rất muốn cho hắn Tiên Ấn, nhưng ta vẫn không thể cho được... chí ít không thể dùng phương thức này để cho hắn!
- Thật có lỗi!
Văn Trạch đau đớn, áy náy nói.
- Không cần xin lỗi... nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ tự tay giúp ngươi giải thoát!
Nhắm mắt lại, cảm xúc dư thừa trên mặt Vân Mộng Chân chậm rãi biến mất, lần nữa khôi phục dáng vẻ lãnh khốc trước kia.
- Ta sẽ dùng mạng ngươi để thể hiện công khai sự tuyệt tình cùng lãnh khốc của ta!
- Nếu có một ngày ta có thể bước ra khỏi Vong Tình Cảnh... ta sẽ cho ngươi một công đạo.
- Nhưng bây giờ... ta chỉ có thể để ngươi lưng đeo tội danh này mà chết!
Trong lúc nói chuyện, Vân Mộng Chân chợt xuất thủ, trong tích tắc, Văn Trạch vốn đã sắp chết nhất thời bị chấn nát kinh mạch toàn thân, một luồng thần hồn cuối cùng cũng hoàn toàn tan vỡ.
Chỉ là lúc sắp chết, trên mặt Văn Trạch lại nở nụ cười thư thái.
Gã lấy mạng sống ra đánh đổi chân tướng, bây giờ xác thực đã có được chân tướng mà gã muốn.
Đủ rồi!
Ùng ùng!
Cửa động phủ lần nữa mở ra, nhưng thứ mọi người nhìn thấy không phải là sự khoan thứ trong dự đoán, mà là thi thể lạnh lẽo của Văn Trạch.
- Văn Chân Nhân!
Trong nháy mắt, rất nhiều đệ tử môn hạ của Văn Trạch nhất thời nhào lên ôm thi thể của Văn Trạch, khóc rống.
- Văn Trạch phản tông, tội không thể tha, ta đã tự tay xử tử! Từ bỏ chứ vị trưởng lão, xóa tên trong tông môn, đệ tử dưới môn hạ phạt làm đệ tử nội môn, trong vòng trăm năm không được tăng chức chân truyền!
Ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, giọng nói của Vân Mộng Chân lạnh băng chậm rãi vang lên.
- Thánh nữ, xin khai ân!
Trong nháy mắt, hầu như tất cả mọi người có mặt đều quỳ xuống.
Hình phạt này thực sự quá nặng, nặng tới mức làm người ta không thể chấp nhận.
Chết không có gì đáng sợ, nhưng chịu tội danh phản tông, bị xóa tên khỏi tông môn thì quá nghiêm trọng.
Văn Trạch thân là một trong Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, đệ tử môn hạ không phải số ít, trong đó không thiếu thiên tài, những đệ tử này vô duyên có bị phạt, giáng thành đệ tử nội môn bình thường, mất đi tài nguyên tu hành hiện giờ, ảnh hưởng đối với những đệ tử này cũng không thể đánh giá được.
- Hôm nay ta muốn lập một quy củ! Người phản tông nhất định sẽ bị trừng phạt, bằng không chẳng phải sẽ cổ vũ người khác phản bội tông môn sao?
Thần sắc không chút thay đổi, Vân Mộng Chân lạnh lùng nói:
- Ý ta đã quyết, người dám đứng ra khuyên nhủ, tội như Văn Trạch... trục xuất khỏi tông môn!
...
Một câu này nhất thời làm tất cả mọi người câm như hến.
Cho dù trong lòng có gì bất mãn, lúc này căn bản không dám nói ra tiếp.
Bây giờ mặc dù Vân Mộng Chân lãnh khốc vô tình, nhưng không thừa nhận không được, ở trong tông môn nàng đã có được quyền uy vô thượng, thậm chí còn hơn cả Lăng Tiên lúc còn sống nhiều.
Sau hai ba lần phản kháng, tất cả mọi người đều tỉnh ra, khi Vân Mộng Chân quyết tâm muốn làm gì, không ai có thể ngăn cản được.
Những người này đều biết rõ tâm tư của Văn Trạch, cũng hiểu Văn Trạch không phải thật sự muốn phản tông!
Nhưng chuyện như này đã làm, đã thừa nhận... thì không còn chỗ để cãi lại.
Bây giờ chuyện họ có thể làm chỉ là nhặt xác cho Văn Trạch mà thôi.
...
Một đêm không chợp mắt.
Ngồi trước bàn đá trong sân, Bạch Nhạc yên lặng chờ một đêm.
Trời hơi sáng, một tiếng rồng gầm vang lên, Tiểu Bạch Long cùng Bất Tử Thanh Vương, Dạ Nhận rốt cục cũng trở về.
Vừa hạ xuống, Tiểu Bạch Long nhất thời hóa thành hình người, con mắt đỏ hồng, lã chã rơi nước mắt.
Thấy Bạch Cốt phu nhân không về, trong lòng Bạch Nhạc lộp bộp một tiếng, đột nhiên đứng lên.
Ngay lúc đó, sắc mặt Tô Nhan tái nhợt, đứng không vững.
- Bạch Nhạc, chúng ta thất thủ! Vân Mộng Chân mạnh hơn trong dự đoán quá nhiều, bắt giữ Bạch Cốt phu nhân, cũng tuyên bố trong hôm nay, nếu ngươi không trả lại Tiên Ấn thì nàng ta sẽ giết Bạch Cốt phu nhân!
Trầm mặt, Bất Tử Thanh Vương lấy Tiên Ấn ra, trầm giọng nói.
- Nàng không sao chứ?
Lông mày hơi nhíu, Bạch Nhạc hỏi.
- Không sao cả, chỉ bị thương nhẹ thôi! Có điều Vân Mộng Chân quá mạnh, ta chỉ nhìn từ xa đã vội phải chạy đi!
Lắc đầu, Dạ Nhận giải thích:
- Trước đó trận chiến ở Đạo Lăng Sơn, Vân Mộng Chân vẫn giấu thực lực! Nếu thật sự động thủ, chỉ sợ ngươi cũng không dễ thắng nàng ta được.
...