Sắc mặt ảm đạm, lúc này, Tô Nhan mới chính thức ý thức được lời trước đó Bạch Nhạc nói không phải là phỏng đoán, mà là sự thực.
Vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia thực sự quá kinh khủng.
- Người không sao là được rồi!
Khoát tay, thần sắc của Bạch Nhạc bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Bạch, ngươi thế nào?
- Ta không sao! Ngươi nhanh đi cứu Đổng tỷ tỷ!
Tiểu Bạch Long lau nước mắt nói.
- Đừng khóc, không sao cả!
- Thật có lỗi!
Khắp mặt Tô Nhan là sự tự trách, nước mắt cũng rơi lã chã.
Khoát tay, Bất Tử Thanh Vương nhẹ giọng nói:
- Chuyện này là chúng ta cùng nhau quyết định, cũng đã nói hậu quả sẽ do chúng ta tự gánh chịu... nhưng chúng ta thật sự đã đánh giáp thấp vị Đạo Lăng Thánh Nữ này, cũng may có Văn Trạch hỗ trợ, bằng không kết quả còn hỏng bét hơn.
- Đạo Lăng bất bại! Hay cho Đạo Lăng bất bại, hôm nay bản vương tâm phục khẩu phục!
- Văn Chân Nhân thì sao? Hắn thế nào rồi?
Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
- Còn chưa biết... hắn thân là một trong Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, sẽ không sao đâu.
Tô Nhan nhẹ giọng nói.
- Đáng nhẽ thì sẽ không sao, nhưng bây giờ...
Lắc đầu, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói:
- Bây giờ chỉ còn cách ngươi nhanh tới đó, thu thập tàn cục!
- Thật có lỗi, là ta vô dụng!
Tiểu tử kia tự trách.
Nhẹ nhàng vỗ tay tiểu tử kia, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Không trách ngươi, đi thôi, ngươi lại theo ta tới Đạo Lăng Thiên Tông một chuyến, chúng ta đi đón nàng về.
Cũng không oán giận, chỉ trích bất kỳ ai, thần sắc của Bạch Nhạc vô cùng ôn hòa, dường như làm người ta tự giác thả lỏng đi nhiều.
- Ta đi chung với ngươi!
Bất Tử Thanh Vương lần nữa nói.
- Không cần!
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ta không tới đó động thủ với nàng ấy, dùng Tiên Ấn đổi người mà thôi... các ngươi đã đắc thủ có được Tiên Ấn, chuyện này đơn giản hơn nhiều rồi! Không cần phải lo, đêm nay ta sẽ mang nàng trở về.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc bước một bước vào không trung, nhẹ giọng nói:
- Tô Nhan, giúp ta chăm sóc Thanh Nhã tỷ! Đừng để tỷ ấy lo lắng.
Nói xong, Bạch Nhạc đạp lên lưng Tiểu Bạch Long, phá không mà đi!
...
- Sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Trong Đạo Lăng Thiên Tông, toàn bộ đệ tử của Văn Trạch đang để tang cho gã, nhưng mà bây giờ Văn Trạch coi như người phản tông, ngay cả tư cách chôn ở Đạo Lăng Sơn cũng không có.
Vốn những đệ tử chính thống của Văn Trạch đều là đệ tử chân truyền, nhưng giờ bị giáng hết thành đệ tử bình thường.
Ngay cả tài nguyên tu hành cơ bản cũng không nhận được, hơn nữa hầu như có thể đoán được, sau này tất sẽ bị người khác khinh thường, Đạo Lăng Thiên Tông lớn như vậy nhưng giờ cũng không còn đất cắm dùi cho nhóm bọn họ nữa.
- Chờ!
Ô Lăng trầm giọng đáp.
- Chờ cái gì? Chờ chết sao?
Nghe thế, mấy đệ tử khác nhất thời đỏ cả mắt.
- Chờ Bạch phủ chủ!
Hạ giọng, Ô Lăng nói:
- Bây giờ thánh nữ mất hết tính người, nhưng Bạch phủ chủ lại khác! Sư tôn giao hảo với Bạch phủ chủ, lần này gặp nạn... cũng là vì chuyện này, ta tin, Bạch phủ chủ nhất định sẽ thu lưu chúng ta, thậm chí... đòi công đạo cho sư tôn!
Nghe vậy, những đệ tử này sáng mắt lên.
Thanh Châu!
Mặc dù Đạo Lăng Thiên Tông là một trong tam đại thiên tông, nhưng giờ đã không còn như xưa nữa, bây giờ Thanh Châu thậm chí còn thích hợp tu hành hơn Đạo Lăng Thiên Tông.
Tìm Bạch Nhạc nương tựa, đối với bọn họ chắc chắn là lối ra tốt nhất.
- Không sai, Bạch phủ chủ tình nghĩa trước sau! Kiên quyết sẽ không ngồi yên không quan tâm tới, thánh nữ vô tình như vậy... tông môn như thế, ở lại còn có ý nghĩa gì! Chúng ta rời khỏi tông môn này là được!
Nhất thời, mấy đệ tử đồng ý với suy nghĩ của Ô Lăng.
Xuất phát từ lúc trời còn chưa sáng, thậm chí chưa tới chính ngọ, Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Long đã chạy tới Đạo Lăng Sơn.
Một tiếng rồng gầm vang vọng Đạo Lăng Sơn, thông báo Bạch Nhạc lần nữa giá lâm Đạo Lăng Sơn.
Trong nháy mắt, toàn bộ Đạo Lăng Sơn như lâm đại địch.
- Bạch Nhạc tới bái sơn!
Thân ở trong không trung, giọng của Bạch Nhạc chợt vang lên, một bước nhảy khỏi người Tiểu Bạch Long, Bạch Nhạc căn bản không để ý tới phản ứng của người khác, từng bước đi về phía Thánh Nữ Phong.
Trên Đạo Lăng Sơn có không ít đệ tử, trưởng lão tụ tập, lúc này lại không có bất cứ ai dám ngăn cản bước chân của Bạch Nhạc.
- Thánh Nữ, Bạch Nhạc tới!
Trước động phủ có trưởng lão nhẹ giọng hồi bẩm.
Trên thực tế, căn bản không cần người khác thông báo, từ khi Bạch Nhạc bước vào Đạo Lăng Sơn, Vân Mộng Chân đã nhận ra rồi.
Trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, Vân Mộng Chân chậm rãi nhắm mắt lại, yên lặng mấy hơi, sau đó mới lạnh lùng nói.
- Biết rồi.
Chờ tâm tình mình ổn định lại, Vân Mộng Chân mới thả Bạch Cốt phu nhân trong Thần Vực của mình ra.
Thời gian một đêm này, đối với Bạch Cốt phu nhân cũng là một loại dày vò.
- Bạch Nhạc đã tới?
Nhìn thấy Vân Mộng Chân, Bạch Cốt phu nhân trầm giọng hỏi.
- Vận may của ngươi rất tốt!
Nhàn nhạt nhìn Bạch Cốt phu nhân, Vân Mộng Nhân đạm nhiên nói:
- Mới chỉ một đêm, Bạch Nhạc đã chạy tới, yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần hắn giao Tiên Ấn ra, ta sẽ tự thả ngươi rời đi.