Hừ lạnh, cuối cùng Bạch Cốt phu nhân không nói gì nữa.
Lần này thất thủ đối với nàng cũng là một đả kích thật lớn.
Đều là Thần Linh Cảnh, nàng thảm bại dưới tay Vân Mộng Chân, dẫn tới toàn bộ kế hoạch bị phá vỡ, bây giờ còn cần Bạch Nhạc tới thu thập tàn cục.
- Đi thôi!
Nhàn nhạt nói một câu, Vân Mộng Chân đi thẳng ra ngoài.
Bạch Cốt phu nhân không bị hạn chế hành động, chỉ là Thần Vực bị cấm chế phong ấn, không có cách nào điều động thần lực.
Đi ra khỏi động phủ theo Vân Mộng Chân, Bạch Cốt phu nhân liếc mắt liền thấy Tiểu Bạch Long và Bạch Nhạc ở trên không trung. Bây giờ các trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông đều tụ tập trên Thánh Nữ Phong, xa xa giằng co với Bạch Nhạc.
Ánh mắt nhìn Vân Mộng Chân, thần sắc của Bạch Nhạc có chút phức tạp, nhưng vẫn đủ định thần, thu liễm cảm xúc.
Trở tay, Tiên Ấn nhất thời xuất hiện trên tay Bạch Nhạc.
- Chuyện hôm qua là do chúng ta mạo phạm trước, ta nguyện xin lỗi quý tông! Tiên Ấn ở đây, nguyên vật xin trả!
- Bạch Cốt giáo chủ cùng Thanh Vương đánh lén bổn tông, cấu kết với kẻ phản bội bổn tông, lấy trộm Tiên Ấn... việc này sợ là không phải một câu áy náy là có thể xí xóa, Bạch phủ chủ lấy gì bù đắp?
Không vội thu hồi Tiên Ấn, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói.
Mí mắt đột nhiên nảy lên, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Văn Chân Nhân đâu?
- Văn Trạch cấu kết với người ngoài lấy trộm Tiên Ấn, coi như phản tông, đã bị ta giải quyết tại chỗ! Bạch phủ chủ, muốn xem thi thể của hắn sao?
Lạnh lùng nói, Vân Mộng Chân khoát tay, nhất thời có đệ tử mang thi thể của Văn Trạch tới.
Thấy được thi thể của Văn Trạch, trong tích tắc, trên người Bạch Nhạc đột nhiên tỏa ra sát khí khủng bố.
Trong một hơi thở, một luồng áp lực ùn ùn kéo đến, toàn bộ Thánh Nữ Phong dường như đều bị bao phủ trong áp lực này, nhất thời, một vài trưởng lão và đệ tử có thực lực yếu đổ mồ hôi lạnh đầy người, khó hít thở.
- Ngươi giết hắn?
Cho dù là Bạch Cốt phu nhân cũng không khỏi thất thanh hỏi, trong mắt tràn đầy sự khó tin.
- Cấu kết người ngoài phản tông, không giết, dùng cái gì để phục chúng?
Thần sắc lạnh lùng, Vân Mộng Chân hờ hững nói:
- Lúc ngươi cấu kết với Văn Trạch hẳn là không nghĩ tới kết quả này!
- Vân Mộng Chân!
Nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc lớn tiếng quát.
Lúc này, mỗi người đều cảm nhận được sự tức giận trên người Bạch Nhạc.
Trước đó cho dù thế nào, khi đối mặt với Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc đều chưa từng thể hiện ra sự tức giận như thế.
Cho dù là Vân Mộng Chân, lúc này trong lòng cũng không khỏi đột nhiên run lên, hầu như không khống chế được tâm tình.
Hơi nhắm mắt lại, Vân Mộng Chân tiếp tục nói:
- Phạm sai lầm, đương nhiên sẽ bị phạt, ta có thể tha cho hắn, nhưng luật lệ của tông môn cũng không tha cho hắn được! Làm sao, Bạch phủ chủ muốn nhúng tay vào chuyện của bổn tông à?
- ... Vân Mộng Chân, Văn Trạch đã theo ngươi nhiều năm, bao nhiêu lần không tiếc tính mạng bảo vệ cho ngươi, người như thế ngươi cũng có thể hạ sát thủ sao?
Nhìn Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc đóng băng lạnh lẽo, trong mắt là vẻ thất vọng không nói lên lời.
- Theo ta nhiều năm thì có thể phản tông?
Chợt mở mắt, Vân Mộng Chân hỏi ngược.
- Đây là chuyện của bổn tông, không nhọc Bạch phủ chủ hao tâm! Bây giờ Bạch phủ chủ nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng mới phải!
...
Yên lặng trong chốc lát, Bạch Nhạc không trả lời Vân Mộng Chân mà từng bước đi tới trước thi thể của Văn Trạch.
Yên lặng nửa quỳ trước thi thể, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Văn huynh, là ta có lỗi với huynh... việc này, ta sẽ cho huynh một câu trả lời thỏa đáng!
- Bạch phủ chủ, muốn giao phó thế nào? Giết ta sao?
Thần sắc bình tĩnh, Vân Mộng Chân nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Vù vù!
Trong tích tắc, Nghịch Ma Kiếm chợt xuất hiện, kiếm phong băng lãnh nhắm thẳng vào Vân Mộng Chân.
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bạch Nhạc rút kiếm chĩa vào Vân Mộng Chân.
- Vân Mộng Chân, ngươi đừng có ép ta!
Trong mắt hiện lên sự đau khổ, Bạch Nhạc lành lạnh nói.
- Xem ra Bạch phủ chủ thật sự muốn giết ta.
Thần sắc ung dung, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói:
- Đã như vậy không bằng ta sẽ lãnh giáo thủ đoạn của Bạch phủ chủ một chút! Giả sử ta chết dưới kiếm của Bạch phủ chủ, đương nhiên tất cả sẽ tùy ngươi xử trí, đừng nói là đòi công đạo cho Văn Trạch, cho dù là Tiên Ấn, Bạch phủ chủ cũng có thể mang đi.
- Ngươi!
Kiếm phong chỉ phía xa, giọng nói của Bạch Nhạc có phần run rẩy.
- Nghe danh Cực Đạo Kiếm Tiên đã lâu, ta cũng muốn thử xem thủ đoạn của Bạch phủ chủ thế nào!
Thái độ cường ngạnh, trong một trở tay, Côn Ngô Kiếm cũng tới tay, Vân Mộng Chân lần nức bức bách.
Nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân, ước chừng yên lặng trên trăm hơi thở.
Một tia kiếm quang chợt sáng lên.
Phụt!
Trong tích tắc chỉ thấy Bạch Nhạc trở tay dùng kiếm đâm vào thân thể mình.
Máu tươi chảy xuôi theo kiếm.
Trong mắt Bạch Nhạc hiện lên sự đau khổ, trầm giọng nói:
- Văn huynh, việc này là ta có lỗi trước, khiến ngươi phải uổng mạng! Ta không có cách nào xuất thủ với nàng được, chỉ có thể tự trả ngươi một kiếm này!
- Bạch Nhạc!
Mắt thấy Bạch Nhạc tự đâm một kiếm, Bạch Cốt phu nhân nhất thời kinh hô.