Ngẩng đầu, mặt Bạch Nhạc trầm như nước, lẳng lặng nhìn Vân Mộng Chân, nói:
- Một kiếm này coi như là ta trả giá... có đủ chưa?
Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân yên lặng mấy hơi mới nói:
- Được!
- Thả người!
Lật bàn tay, Tiên Ấn chợt bị Bạch Nhạc tung lên.
Hơi giơ tay lên thu hồi Tiên Ấn, Vân Mộng Chân ung dung nói:
- Tiên Ấn ở chỗ ta, nếu Bạch phủ chủ thật sự muốn thì có thể tự mình động thủ tới lấy, đừng dùng thủ đoạn bỉ ổi dạng này.
- Bạch phủ chủ, nếu không còn chuyện gì khác, mời đi cho!
- Bọn ta tự nguyện rời tông, xin Bạch phủ chủ thu lưu!
Mắt thấy Bạch Nhạc muốn đi, nhóm Ô Lăng nhất thời mặc đồ tang quỳ gối trước người Bạch Nhạc.
Nao nao, lúc này Bạch Nhạc liền hiểu ra:
- Các ngươi là đệ tử của Văn huynh?
- Làm càn! Các ngươi coi Đạo Lăng Thiên Tông là nơi nào, có thể cho các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi?
Trong nháy mắt có một vị trưởng lão đứng ra nổi giận nói.
Cho dù là lúc nào, luôn có một số người tự nhận là có thể nắm được cơ hội cắn càn.
Bây giờ thái độ của Vân Mộng Chân đã rất rõ ràng, ngay cả Văn Trạch cũng đã chết, tình huống này, lựa chọn lập trường đương nhiên không chút khó khăn.
- Thánh nữ, những người này đều là đệ tử chính thống của Văn Trạch, bây giờ lại muốn rời tông với Bạch Nhạc, sợ là cũng tham gia vào chuyện phản tông! Thánh nữ nhân từ, nhưng loại người này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được!
- Rắm thối! Họ Liêu kia, lúc còn sống sư tôn chiếu cố tới ngươi bao nhiêu, nếu không có sư tôn, ngươi làm sao có thể trở thành trưởng lão của bổn tông, bây giờ thi cốt của sư tôn chưa lạnh, ngươi lại dám càn rỡ như vậy?
Trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, Ô Lăng lớn tiếng mắng to.
- Ngươi là ai?
Khoát tay ngăn Ô Lăng lại, Bạch Nhạc nhàn nhạt hỏi.
Đối mặt với Bạch Nhạc, trưởng lão kia vẫn có chút kiêng kỵ, lui lại hai bước gần với Vân Mộng Chân một chút, sau đó mới tiếp tục nói:
- Ta tên Liêu Khải, chính là trưởng lão của Hình đường! Bạch phủ chủ, có gì chỉ giáo?
Khẽ vuốt cằm, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Một người chết vốn không nên có tên! Nhưng nay vừa lúc lấy tên tiểu nhân này là một ví dụ cho kết quả của kẻ vong ân phụ nghĩa!
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy một tia kiếm khí xuất hiện, trong một hô hấp liền đâm thẳng vào mi tâm của Liêu Khải.
Một kích mất mạng!
Chẳng những Bạch Nhạc không xuất kiếm, thậm chí ngay cả thân hình cũng không hề nhúc nhích, chỉ thuận tay chỉ một ngón tay ra kiếm khí đã đủ để giết Hóa Hư!
Một kích, thần hồn câu diệt!
Trong tích tắc, tất cả mọi người xung quanh không khỏi lùi lại một bước, ánh mắt nhìn Bạch Nhạc tràn đầy sự hoảng sợ.
- Bạch phủ chủ, coi Đạo Lăng Thiên Tông ta không người sao?
Nhíu lông mày, Vân Mộng Chân lạnh giọng nói.
- Chỉ là đòi công đạo cho Văn huynh mà thôi! Những đệ tử của Văn huynh, ta dẫn đi!
Nhìn sâu Văn Mộng Chân một cái, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Vân Mộng Chân, đừng ép ta!
- Ép ngươi thì sao?
Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói.
- Ta chưa chắc sẽ làm gì ngươi, thế nhưng, tin ta... ta có thể giết sạch sẽ từ trên xuống dưới Đạo Lăng Thiên Tông! Ngươi không cản được ta!
Trong mắt hiện lên sát khí khủng bố, Bạch Nhạc lành lạnh nói.
Lời này không phải uy hiếp, lấy thực lực của Bạch Nhạc, nếu không để ý tới Vân Mộng Chân, chuyên tâm giết người thì sợ rằng toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông sẽ không có bất kỳ chạy khỏi tay hắn được.
Huống chi bây giờ cùng Bạch Nhạc còn có cả Tiểu Bạch Long và Bạch Cốt phu nhân, hai người này cũng là cường giả Thần Linh Cảnh.
- Thánh nữ! Mặc dù Văn Chân Nhân cũng có sai, nhưng hắn cũng đã lấy cái chết tạ tội, hà tất phải làm khó đệ tử của hắn?
Nhận thấy sát khí khủng bố trên người Bạch Nhạc, nhất thời có trưởng lão vội vã lên tiếng khuyên can.
Vân Mộng Chân giờ thật quá ác!
Bây giờ bọn họ sợ Vân Mộng Chân thật sự mất hết tính người, cứng rắn đối kháng tới cùng với Bạch Nhạc.
Ai cũng có thể nhìn ra, bởi vì cái chết của Văn Trạch, bây giờ Bạch Nhạc đã ở biên giới bạo phát, nếu Vân Mộng Chân tiếp tục ép buộc, chỉ sợ sẽ bị Bạch Nhạc huyết tẩy Đạo Lăng Sơn.
- Đúng vậy đó! Liêu Khải lòng dạ hẹp hòi, chỉ thích luồn cúi, ức hiếp đệ tử của Văn Chân Nhân, cũng có lý do đáng chết, cho dù Bạch phủ chủ không giết, bọn ta cũng muốn một câu trả lời hợp lý từ hắn.
- Thánh nữ, hãy suy nghĩ lại!
Thấy thái độ của đám trưởng lão xung quanh, dường như Vân Mộng Chân cố kỵ thái độ của mọi người, rốt cục cũng nhượng bộ.
- Trục xuất đám Ô Lăng khỏi tông môn!
Phất tay áo một cái, Vân Mộng Chân nhất thời xoay người đi về phía động phủ.
Cho tới lúc này, những trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông mới thở phào một cái.
- Đi!
Lạnh lùng liếc nhìn mọi người, Bạch Nhạc nhất thời dẫn đám Ô Lăng cùng thi thể của Văn Trạch bay khỏi Đạo Lăng Thiên Tông.
...
Phụt!
Mới vừa vào trong động phủ, còn chưa kịp đi thêm bước nào, trong nháy mắt cửa động phủ đóng lại, Vân Mộng Chân đã phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã trên mặt đất, máu tươi rơi lên bạch y, nhìn thấy mà giật mình!
- Thật có lỗi... thật có lỗi!
Nước mắt không ngừng rơi xuống, lúc này, rốt cục Vân Mộng Chân không có cách nào khống chế tâm tình nữa.