Trong nháy mắt, Thiên Lôi Yêu Thần xuất thủ, giơ tay đánh ra một chùm kinh lôi, chặn ngang giữa bốn người và Vân Mộng Chân.
Trên thực tế, nếu bốn người nguyện ra tay toàn lực, muốn phá tan phong tỏa thiên lôi cũng không phải không được.
Nhưng chính như trước đó đã nói, giữa bọn họ cũng không tín nhiệm lẫn nhau, sở dĩ để Vân Mộng Chân xung phong cũng chính là muốn xem Bạch Nhạc có nhúng tay vào hay không. Nếu như Bạch Nhạc không xuất thủ, như vậy bọn họ cũng sẽ không ra tay toàn lực, thấy tình thế không ổn, đào tẩu mới là lựa chọn duy nhất.
Người chịu áp lực là Vân Mộng Chân, Vân Mộng Chân có chết hay không căn bản không ai quan tâm.
Trong khoảnh khắc, Nhược Thủy Yêu Thần và Thiên Lôi Yêu Thần cũng nhìn ra được điểm này.
Từ đó, Thiên Lôi Yêu Thần cũng chỉ kéo dài thời gian, cũng không thật sự muốn liều mạng tranh đấu với những người này, nhưng Nhược Thủy Yêu Thần lại liên tiếp hạ sát thủ. Mới qua trăm hơi thở đã giết cho Vân Mộng Chân mồ hôi đầm đìa, có phần khó chống đỡ tiếp được.
Nhất định phải giết Vân Mộng Chân!
Trong lòng Nhược Thủy Yêu Thần dâng lên sát khí, xuất thủ không chút lưu tình! Tứ Phương Yêu Thần cũng không ngốc, trong chốc lát này đã đỉ để bọn họ suy nghĩ ra, bọn Vân Mộng Chân là muốn liên thủ với Bạch Nhạc trước tiên bức lui bọn họ, sau đó mới tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm.
Chỉ là đối với Bạch Nhạc, cho dù là Tứ Phương Yêu Thần hay những cường giả Thần Linh này, bây giờ đều là kẻ địch của hắn. Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mới là phù hợp với quyền lợi nhất, gã thực sự không nghĩ ra Bạch Nhạc có lý do gì để nhúng tay vào!
Đương nhiên, vì lý do cẩn thận, gã nhất định phải nhanh chóng giết chết Vân Mộng Chân, như vậy mới có thể giết gà dọa khỉ, khiến người khác không dám tiếp tục để ý tới Tứ Phương Yêu Thần, cũng đoạn tuyệt suy nghĩ nhúng tay của Bạch Nhạc.
Nhược thủy tràn ngập không gian xung quanh, còn cả tử quang uy hiếp, Nhược Thủy nắm chắc, tối đa chỉ mấy chục giây nữa thì nhất định sẽ giết được Vân Mộng Chân.
Phụt!
Liên tục huy kiếm, phòng thủ của Vân Mộng Chân rốt cục cũng xuất hiện lỗ hổng. Một mũi thủy tiễn găm vào lưng, phun ra một ngụm máu, dưới chân Vân Mộng Chân lảo đảo, nhất thời xuất hiện lỗ hổng phòng thủ lớn hơn.
Trong chớp mắt, Nhược Thủy Yêu Thần cũng lợi dụng đúng cơ hội, chợt tăng tốc, cả người hóa thành một mũi thủy tiễn đâm thẳng về phía Vân Mộng Chân.
Nếu một kích này thành công, trong nháy mắt có thể đánh nát thần thể của Vân Mộng Chân.
Nhưng mà dường như đồng thời, một ánh kiếm quang chợt xé rách hư không, xuất hiện trước người Vân Mộng Chân.
Ầm!
Trong nháy mắt, một mũi thủy tiễn kia bị kiếm quang cắn bát, Nhược Thủy Yêu Thần cũng bị một kiếm này bức lui.
- Bạch Nhạc!
Trong nháy mắt, trong miệng Nhược Thủy Yêu Thần nhất thời gào lên phẫn nộ.
Đã nhìn thấy thành công, nhưng lại bị Bạch Nhạc làm rối, cảm giác này quả thực khiến người ta phát điên.
Đầu óc ngươi có phải có bệnh hay không?
Những người này cũng muốn giết ngươi, muốn cướp Thế Giới Chi Tâm đó, ngươi rảnh quá hay gì mà quản chuyện này?
Hạ xuống trước người Vân Mộng Chân, tâm tình của Bạch Nhạc cũng có chút phức tạp.
Lúc này tâm tư dường như quay ngược lại lúc còn ở Linh Tê Kiếm Tông, bắt đầu từ lúc đó, hắn đã có lời hứa hẹn một đời với Vân Mộng Chân.
Để ta chết trước nàng!
Một câu nói đơn giản này chính là lời hứa hẹn một đời, chết không hối hận.
Phụt!
Lại phun ra hai búng máu tươi, chỉ là lần này Vân Mộng Chân thổ huyết không phải vì thương thế mà là do tâm tình xao động, khó khống chế được cảm xúc nên bị phản phệ.
Trước đó sở dĩ nàng dám nói chắc chắn với người khác như vậy, nói Bạch Nhạc nhất định sẽ nhúng tay, không phải do những nguyên nhân mà nàng giải thích.
Nguyên nhân thực sự chính là vì nàng tin, khi mình gặp phải nguy hiểm, Bạch Nhạc nhất định sẽ không đứng nhìn không quan tâm!
Cho dù là bây giờ Bạch Nhạc chưa biết chân tướng, cho dù bây giờ Bạch Nhạc vẫn cho rằng nàng đang đứng trên lập trường đối địch.
Sự tín nhiệm và nương tựa không có lý do này mới là căn nguyên nàng dám nhắc tới cách như thế, cũng là căn nguyên từ trước tới nay nàng có thể chống đỡ ở Vong Tình Cảnh.
Trên đời này sẽ không còn ai yêu nàng như vậy nữa.
- Thế Giới Chi Tâm không thể rơi vào tay Tứ Phương Yêu Thần được, trước tiên liên thủ giết bọn hắn, sau tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm cũng không muộn.
Không luận trong lòng xao động như thế nào, nhưng nay Vân Mộng Chân cũng nhất định phải duy trì sự lạnh lùng.
Không hề nói lời cảm tạ, Vân Mộng Chân từ tốn nói, dường như tất cả đều vì quyền lợi.
- Được!
Cũng không quay đầu nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc chỉ đáp đơn giản.
Trước khi xuất thủ, Bạch Nhạc cũng đã đoán được tâm tư của bọn Vân Mộng Chân.
Mặc dù có chút mạo hiểm, thế nhưng cách này chắc chắn là một kết cục vô cùng tốt.
Chỉ cần có thể giết hoặc bức lui Nhược Thủy và Thiên Lôi Yêu Thần thì ít nhất có thể tranh thủ cho hắn được hai tháng, đối với Bạch Nhạc, đây đã đủ trân quý rồi.
Chỉ là một khi nhúng tay vào, cho dù có thể thành công, hắn cũng sẽ phải trả cái giá cực lớn, đến lúc đó lại phải ứng phó với Vân Mộng Chân cùng đám cường giả Thần Linh cũng sẽ cực kỳ cật lực, một khi sơ sẩy cũng sẽ phải mất mạng như thường.