Đây cũng chính là sự vi diệu khi Bạch Nhạc đưa ra thời hạn một năm.
Nếu dài hơn, đối phương tuyệt đối sẽ không bằng lòng.
- Đột phá là đơn giản nhất, cũng là biện pháp giải quyết về bản chất nhất, nhưng nếu không thông... vậy cũng chỉ có thể thử xem có thể thuyết phục một phương hay không.
Nheo mắt lại, Dạ Nhận chen lời:
- Bạch Nhạc, ngươi có nghĩ tới chuyện liên thủ với Tứ Phương Yêu Thần không?
- Tứ Phương Yêu Thần?
Mí mắt của Bạch Cốt phu nhân đột nhiên nảy lên:
- Chuyện này sao có thể!
- Không có gì là tuyệt đối không thể được.
Lắc đầu, Bất Tử Thanh Vương tiếp lời:
- Từ một mức độ nào đó, mục đích của Tứ Phương Yêu Thần tương đồng với chúng ta! Tứ Phương Yêu Thần tuyệt đối sẽ khong luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, chuyện này là điều kiện tiên quyết để chúng ta hợp tác.
Nhắc tới chuyện này, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi bị lay chuyển.
- Đương nhiên, Tứ Phương Yêu Thần có chút tàn nhẫn, thích giết chóc, thế nhưng... không có gì không thể thay đổi! Bây giờ phần thắng của bọn họ cũng rất thấp, nếu chúng ta đồng ý liên thủ, bắt họ từ bỏ việc lạm sát kẻ vô tội tuyệt đối không phải việc khó gì! Ân oán ngày xưa tạm thời bỏ qua là được.
Sở dĩ Bạch Nhạc va chạm với Tứ Phương Yêu Thần, nguyên nhân rất lớn là do những hài tử kia, nếu không phải Tứ Phương Yêu Thần tàn sát những hài tử kia thì Bạch Nhạc căn bản không động thủ sớm như vậy.
Nhưng trái lại, sở dĩ Tứ Phương Yêu Thần muốn trắng trợn giết chóc nhiều hài tử như thế cũng là vì bảo vệ Thế Giới Chi Tâm!
Giả sử Bạch Nhạc có thể liên thủ với bọn họ đương nhiên sẽ không cần lấy phương thức đó để tăng cường thực lực.
Không có ân oán gì là tuyệt đối không thể bỏ qua được.
- Để sau rồi nói đi, không phải vạn bất đắc dĩ, ta không muốn liên thủ với Tứ Phương Yêu Thần.
Hơi trầm ngâm một chút, Bạch Nhạc vẫn nói:
- Huống chi, Tứ Phương Yêu Trận cũng không phải vô địch! Thần Nữ và Côn Bằng đều có năng lực thoát được Tứ Phương Yêu Trận! Hơn nữa... chuyện khi trước ảnh hưởng quá lớn, thời điểm này nếu như chúng ta liên thủ với Tứ Phương Yêu Thần, trên đạo nghĩa thì không hợp chút nào.
Có vài ảnh hưởng không thể nhìn thấy, bọn Thần Nữ có thể không quan tâm, thế nhưng Bạch Nhạc cũng rất khó mà không nghĩ tới. Từ tâm tính, bây giờ Bạch Nhạc vẫn duy trì suy nghĩ phàm tục.
- Ngươi có ý kiến gì?
Nhìn Bạch Nhạc, Mặc Quân trầm giọng hỏi.
- Tạm thời chưa có... nhưng ta cảm thấy chí ít cần tìm Thần Nữ và Côn Bằng để nói chuyện.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp lời.
- Nói chuyện gì?
Bất Tử Thanh Vương không hiểu, hỏi.
- Một vấn đề mà ta vẫn luôn không hiểu...
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
...
- Ngươi muốn nói chuyện gì?
Trên Đạo Lăng Sơn, Vân Mộng Chân ngồi dưới cây bồ đề, nhìn Thần Nữ bình tĩnh hỏi.
- Nhân tình, sau đó vong tình! Trước đây Vong Tình tiên tử bị khốn khổ vì tình nên mới sáng chế ra Vong Tình Thiên Công... người khác không biết nhưng ta lại biết rõ, Vong Tình Cảnh không phải cực hạn, nếu có thể lại có tình... có thể xưng là Thái Thượng!
Khóe miệng hiện lên sự đùa cợt, Thần Nữ thong thả nói.
Trong mắt là sự giãy dụa, nhưng lại vẫn hóa hư vô.
- Thần Nữ đến không phải chỉ để nói với ta những chuyện này thôi nhỉ?
Vân Mộng Chân lạnh lùng hỏi ngược.
- Là... vì đổi lấy sức mạnh, ngươi mạnh mẽ hoàn toàn chìm vào Vong Tình Cảnh, bây giờ không ra được.
Nhìn sâu Vân Mộng Chân một lúc, Thần Nữ nhẹ giọng nói.
Nói xong lời này, Thần Nữ dứt khoát đứng dậy, không nhiều lời với Vân Mộng Chân nữa, đi thẳng,
Tới đàm luận là muốn thăm dò, rốt cục Vân Mộng Chân đã mất đi chính mình hay chưa.
Bây giờ nhìn ra Vân Mộng Chân đã hoàn toàn chìm vào Vong Tình Cảnh, lời kế tiếp thì không cần phải nói nữa.
...
Đi ra từ Đông Hải, tốn chưa tới nửa tháng, Bạch Nhạc liền tìm được Côn Bằng.
- Ngươi tới làm gì?
Hạ lên một hòn đảo, Côn Bằng chỉ liếc mắt, hờ hững hỏi.
- Trước đây tiền bối có thể luyện hóa huyết mạch, ta cũng giúp một chút mà... bây giờ cần gì phải lạnh lùng như thế?
Giang tay ra, Bạch Nhạc khẽ cười nói.
- Ngươi đã giúp ta, ta cũng đã giúp ngươi... giữa chúng ta sớm đã thanh toán xong, không ai nợ ai.
Côn Bằng trầm giọng đáp.
- Ta biết không ai nợ ai, nhưng ít ra... tình cảm thì vẫn có mà?
Bạch Nhạc cũng không giận, tùy ý nói.
Lần này, Côn Bằng cũng không phủ nhận, yên lặng chút rồi mới lên tiếng:
- Ngươi không cần thăm dò! Thế Giới Chi Tâm, ta là tình thế bắt buộc phải có, không có chỗ để thương lượng.
- Trước không nói tới chuyện Thế Giới Chi Tâm.
Khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ta muốn biết Thần Tôn ở đâu, hoặc có lẽ là... Thần Tôn có thể ở đâu?
Nhìn chằm chằm mắt của Côn Bằng, trong mắt Bạch Nhạc tràn đầy nghiêm túc.
Chuyện này vô cùng quan trọng.
Đối với Bạch Nhạc, đây chính là cơ hội duy nhất để phá cuộc.
- Ngươi là truyền nhân của Thần Tôn lại đi hỏi ta?
Cười lạnh, Côn Bằng hỏi ngược.
- Cho ta truyền thừa chỉ là hóa thân của Thần Tôn, thậm chí Thần Tôn chân chính ta cũng chưa từng gặp... không biết đương nhiên cũng là hợp tình hợp lý.
Bạch Nhạc bình tĩnh đáp:
- Nhưng ngươi và Thần Nữ lại khác, các ngươi hiểu Thần Tôn! Nếu nói trên đời này còn ai có thể đoán được vị trí của ông ấy thì nhất định là các ngươi.