Trong chớp mắt, bên người chợt xuất hiện vố số kiếm quang, trong giây lát liền rơi xuống.
- Bạch Nhạc, đừng có lãng phí thười gian! Nếu cứ đánh như vậy, ngươi không chỉ bị thương nhẹ như thế thôi đâu!
Trong mắt là sự lạnh lùng, Vân Mộng Chân lạnh giọng nói.
Cho dù là Linh Tê Kiếm Quyết trước đó, hay là Kiếm Linh Vũ bây giờ, thực tế không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với nàng, chỉ là Bạch Nhạc đang nỗ lực đánh thức ký ức trong lòng nàng mà thôi.
Bây giờ nàng đã không còn kiên trì để dây dưa với Bạch Nhạc nữa.
Trong chớp mắt, Côn Ngô Kiếm chợt tỏa ra thanh mang kinh khủng xé rách thiên địa, lực thiên địa chợt bị điều động hóa thành ánh trăng khủng bố, hạ xuống Bạch Nhạc.
Vân Mộng Chân rất mạnh, nhưng muốn nói có thể làm Bạch Nhạc không thể chống đỡ được, thậm chí bị thương hay chịu uy hiếp tới tính mạng thì vẫn còn thiếu nhiều.
Cực Đạo Chi Kiếm có thể ung dung đánh bại Vân Mộng Chân, nhưng khi đối mặt với Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc sao có thể chém ra một kiếm như vậy được?
Sở dĩ Cực Đạo Chi Kiếm khủng bố là bởi vì dồn toàn lực, một kiếm đó cho dù là bản thân hắn cũng khó khống chế được uy lực.
- Thôn Thiên!
Đối mặt với sự bức bách liên tục của Vân Mộng Chân, lúc này bất đắc dĩ Bạch Nhạc chỉ đành thi triển ra Thôn Thiên Quyết.
Trong chớp mắt, kiếm quang xanh nhạt ở xung quanh nhất thời bị Bạch Nhạc cắn nuốt.
Cho dù kiếm quang kinh khủng bậc nào, ở trước mặt Thôn Thiên Quyết cũng chỉ là một loại sức mạnh mà thôi.
Hơn nữa thực lực của Vân Mộng Chân thật ra đã không bằng Bạch Nhạc, vì thế lấy Thôn Thiên Quyết thôn phệ thì sẽ dễ dàng hóa giải công kích của Vân Mộng CHân.
Tất cả mọi người cũng có thể nhìn ra, Vân Mộng Chân không bằng Bạch Nhạc.
Nhưng bản thân Vân Mộng Chân lại không để bụng tới chuyện này, cảm xúc thuộc về người bình thường đó đã sớm không còn thuộc về nàng, đối với nàng, chỉ có thắng bại, sinh tử.
Người theo kiếm đi, Vân Mộng Chân không có ý lui lại, cầm Côn Ngô Kiếm trong tay đâm thẳng về phía Bạch Nhạc.
Công kích như này quả thực là đấu pháp đồng quy vu tận.
Thôn Thiên Quyết đã cắn nuốt nhiều sức mạnh như vậy, chỉ cần nổ tung thì tất sẽ tạo thành trọng kích với Vân Mộng Chân. Lỗ mãng lao tới như thế, nhất định là đang chờ đối phương giết mình.
Nhưng loại đấu pháp không tiếc liều mạng này, Vân Mộng Chân lại thực hiện không chút chần chừ.
Cũng chính vì sự dứt khoát này của nàng nhất thời đánh vỡ toàn bộ chuẩn bị của Bạch Nhạc.
Vân Mộng Chân có thể không quan tâm tới sinh tử, nhưng hắn không thể không quan tâm tới sinh tử của nàng được.
Trong mắt hiện lên sự đau đớn, kiếm phong của Bạch Nhạc chợt vẩy một cái, đánh toàn bộ sức mạnh của Thôn Thiên Quyết vào không trung, tách khỏi hướng Vân Mộng Chân đột kích.
Nhưng vì thế mà làm trống trung tâm, bỏ qua phòng ngự, khiến một kiếm này của Vân Mộng Chân đâm trúng đích.
Phụt!
Không hề chệch đi, một kiếm này đâm thủng ngực.
Lấy sự sắc bén của Côn Ngô Kiếm, cho dù có Thông Thiên Đạo Thể cũng không có cách nào ngăn được một kiếm này.
- Nàng cứ vậy muốn giết ta sao?
Nhìn chằm chằm đôi mắt của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Lúc này Bạch Nhạc dường như không cảm giác được bất kỳ sự đau đớn nào, chỉ lẳng lặng nhìn Vân Mộng Chân, dường như muốn nhận được một đáp án từ trong mắt Vân Mộng Chân.
- Công tử!
- Bạch Nhạc!
Trong nháy mắt, mấy người Tô Nhan nhất thời kinh hãi, không nhịn được mà kinh hô.
Chỉ là tình huống này hiển nhiên các nàng không thể giúp được gì.
- Là ngươi tự mình muốn chết!
Bình tĩnh nhìn Bạch Nhạc, trong mắt Vân Mộng Chân không nổi gợn sóng nào, lạnh lùng nói.
Đột nhiên xòe bàn tay ra bắt lại kiếm phong Côn Ngô Kiếm, trên mặt Bạch Nhạc nở nụ cười rực rỡ:
- Ta nói, ta không tin số mệnh!
- Vận mệnh nhưu gông xiềng, bản thân nàng không thể tự đánh vỡ, ta sẽ giúp nàng đánh vỡ nó!
Trong nháy mắt câu nói vừa dứt, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên tỏa ra tinh mang khiếp người.
- Côn Ngô!
Máu tươi trên bàn tay nhuộm đỏ Côn Ngô Kiếm, trong miệng Bạch Nhạc quát lên một tiếng chói tai, thần niệm chơi rơi vào trong Côn Ngô Kiếm.
Coong!
Trong tích tắc, Côn Ngô Kiếm đột nhiên run rẩy.
Cho dù là Vân Mộng Chân, lúc này căn bản không có cách nào khống chế được Côn Ngô Kiếm, trong một hơi, Bạch Nhạc liền bắt lại kiếm phong, rút Côn Ngô Kiếm ra khỏi cơ thể mình.
Kiếm ý ngập trời chợt phát ra.
Thần kiếm Côn Ngô!
Thần kiếm thông linh, mấy năm nay Côn Ngô Kiếm vẫn luôn trong tay Vân Mộng Chân, nhưng vẫn không quên trước đây Côn Ngô Kiếm vốn đã nhận thức chủ nhân, chẳng qua là khi đó dưới nguy nan, Bạch Nhạc lựa chọn hy sinh bản thân, mạnh mẽ chặt đứt liên hệ giữa mình và Côn Ngô Kiếm, trả Côn Ngô Kiếm lại cho Vân Mộng Chân mà thôi.
Thần kiếm thông linh, cho dù đã qua bao lâu cũng vẫn nhớ khí tức của Bạch Nhạc, nhớ máu tươi của hắn.
Khi Côn Ngô Kiếm đâm vào thân thể của Bạch Nhạc, nhiễm máu của hắn liền đánh thức ký ức của thần kiếm với Bạch Nhạc, bàn tay cầm kiếm phong, Bạch Nhạc đã bắt đầu tranh đoạt sở hữu Côn Ngô Kiếm.
Vong Tình Thiên Công xác thực rất mạnh, nhưng cũng tồn tại điểm mấu chốt.