Côn Bằng nhúng tay vào trận chiến này thậm chí còn nói muốn giúp nàng, quả thực đang chọc vào chỗ đau trong lòng Thần Nữ.
Lúc trước nàng đã đánh không lại Thần Tôn, bây giờ ngay cả đối phó với truyền nhân của Thần Tôn cũng cần người bên ngoài giúp đỡ hay sao?
Huống chi trong lòng nàng hiểu rõ, cái gọi là hỗ trợ của Côn Bằng chẳng qua là muốn nhân cơ hội mưu lợi bất chính, cướp đoạt Thế Giới Chi Tâm mà thôi.
Vì thế, nàng sao không thể nổi sát khí với Côn Bằng cho được?
Còn như Bạch Nhạc càng không chút do dự, quay đầu chuyển mục tiêu sang Côn Bằng.
Nhiều người chết trong tay Côn Bằng như vậy, chỉ bằng điểm này, hắn phải giết Côn Bằng báo thù. Trước đó bị Thần Nữ đánh không thở nổi, không có cách nào xuất thủ, bây giờ có cơ hội này đương nhiên sẽ không do dự, lúc này đổi kiếm phong nhắm thẳng Côn Bằng.
Phải biết trước đó Côn Bằng đã bị thương, đối mặt với một mình Thần Nữ đã khó ứng phó, huống chi còn thêm cả Bạch Nhạc.
Trong chốc lát, Côn Bằng liền cảm nhận thấy uy hiếp của cái chết, lông vũ toàn thân dựng đứng.
- Kẻ điên! Hai người các ngươi đều điên cả rồi!
Rít lên một tiếng, lúc này Côn Bằng muốn thoát đi.
Mặc dù muốn cướp Thế Giới Chi Tâm, nhưng nay ở trong trạng thái này, nếu không chạy nó sẽ bị giết, nào còn chống đỡ tiếp được.
Chỉ là đã tới mức này, Bạch Nhạc nào tha cho nó thoát thân được.
Thật vất vả mới làm Côn Bằng bị thương, nếu như nay để nó thoát thân thành công, không lâu nữa nó sẽ khôi phục lại, uy hiếp sau này sẽ quá lớn.
Nhiều người chết trong trận chiến này như vậy, Bạch Nhạc sao có thể để cảnh này tái diễn được.
- Muốn đi? Nào dễ vậy!
Hừ lạnh, trong chớp mắt, Bạch Nhạc bước ra một bước, Nghịch Ma Kiếm chợt tuôn ra ánh sáng khủng bố, dường như trong nháy mắt xé rách hư không, đâm thẳng về nơi yếu hại của Côn Bằng.
Nhất Kiếm Phi Tiên!
Cho dù trước đó bị Thần Nữ đánh bẹp, Bạch Nhạc cũng không dùng Cực Đạo Chi Kiếm, nhưng nay đối mặt với Côn Bằng muốn chạy trốn, Bạch Nhạc không chút do dự thi triển ra Cực Đạo Chi Kiếm, thậm chí không cố kỵ sau đó khả năng còn phải đối mặt với Thần Nữ.
Cực Đạo Kiếm Tiên!
Xưa nay công phạt đệ nhất!
Từ thượng cổ tới nay, nói riêng về lực công kích, không gì có thể vượt được Cực Đạo Kiếm Tiên, cũng chính vì vậy mới có thể mang tới uy danh hiển hách cho Cực Đạo Kiếm Tiên.
Trước đó Bạch Nhạc chưa có được truyền thừa hoàn chỉnh của Thần Tôn, chính là lấy Cực Đạo Chi Kiếm, một kiếm phá được phòng ngự của Côn Bằng, đâm vào trong máu thịt, thi triển ra Thôn Thiên Quyết nên mới có thể kìm chân được nó, cho người khác cơ hội vây công Côn Bằng.
Bây giờ cảnh giới của Bạch Nhạc đã tăng lên, lần nữa thi triển Cực Đạo Chi Kiếm, uy lực càng tăng vọt.
Chỗ khủng bố của Cực Đạo Chi Kiếm ở chỗ chỉ chém ra một kiếm, nhưng sức mạnh trong một kiếm này là toàn bộ sức mạnh của Cực Đạo Kiếm Tiên.
Sát khí dâng cao, Bạch Nhạc căn bản không cố kỵ gì, toàn bộ tâm lực đều dung hợp vào một kiếm này.
Quá nhanh!
Tốc độ của bản thân Côn Bằng đã rất nhanh, cho dù là Bí Phong Yêu Thần cũng không có cách nào so được với Côn Bằng, nhưng trước một kiếm này lại không có chỗ trống tránh né.
Đây không phải tốc độ mắt thường có thể thấy được, không, phải nói là đó là tốc độ gần như không thể nhìn thấy được.
Dường như một kiếm này vượt qua không gian, xuất hiện trước người Côn Bằng.
Phụt!
Kiếm quang khủng bố chợt nổ tung, toàn bộ sức mạnh thần vực đều tỏa ra hết, áp chế toàn bộ không gian.
Kiếm phong chém vào cánh trái của Côn Bằng, dường như là đồng thời kiếm liên chợt nở rộ, vô số kiếm khí tỏa ra, hung hăng xé rách huyết nhục, gân cốt của Côn Bằng.
Trong tích tắc, nửa đoạn cánh của Côn Bằng đã bị chém rụng.
- Tíu tíu!
Miệng rên rỉ, thậm chí Côn Bằng không để ý tới nửa đoạn cánh bị gãy, giùng giằng tiếp tục bỏ chạy ra xa.
Chỉ là cánh chỉ còn một nửa, tốc độ của nó cũng giảm đi nhiều, làm sao có thể thoát được truy kích của Thần Nữ!
- Thiên Đạo Gia Tỏa!
Tầng tầng xiềng xích nhất thời khóa thân thể Côn Bằng lại, Thần Nữ tiếp tục lướt về phía Côn Bằng, một cước đạp lên đỉnh đầu nói, đạp nó từ trên không trung xuống.
Ùng ùng!
Thân hình khổng lồ của Côn Bằng giáng xuống, lần nữa đập nát một ngọn núi, máu tươi văng đầy núi, chật vật không chịu nổi.
Lăng không hạ xuống, Bạch Nhạc cũng không định dừng tay, giống như sao băng, một kiếm lần nữa đâm vào đầu của Côn Bằng, máu tươi vẩy ra, vốn toàn thân đã đầy máu, bây giờ càng hoàn toàn bị nhiễm đỏ.
- Ta chịu thua! Bạch Nhạc, tha cho ta, ta không tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm nữa!
Kiếm phong cắm trên đầu nói, lúc này Côn Bằng bị thương nặng rốt cục chịu thua.
Quá kinh khủng!
Bây giờ cho dù chỉ phải đối mặt với mình Bạch Nhạc nó cũng không có niềm tin chắc chắn đánh thắng, đừng nói là còn có cả Thần Nữ, căn bản không có cơ hội chuyển mình.
- Súc sinh chính là súc sinh, không có chút tôn nghiêm nào! Đến bây giờ mới như con chó vẫy đuôi mừng chủ, ngươi khác gì đám chó ngu xuẩn kia chứ? Súc sinh như vậy lại dám tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm?
Thuận thế hạ xuống, Thần Nữ mắt lạnh châm chọc.
- Cho ta thêm một cơ hội! Ta lập tức quay lại Đông Hải, không tiếp tục xuất hiện nữa.