Đối với sự châm chọc của Thần Nữ, Côn Bằng không thèm quan tâm, lần nữa xin tha mạng.
So với sinh mệnh, tôn nghiêm thật sự không đáng một đồng.
- Cho ngươi một cơ hội...
Nhìn Côn Bằng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Vậy ngươi có thể cho bọn họ cơ hội nữa sao?
Nhìn Đạo Lăng Sơn đã bị tàn phá không chịu nổi, Bạch Nhạc nhẹ giọng hỏi ngược.
Từ khi lần đầu nhìn thấy Côn liền không cảm nhận được thiện ý gì.
Tiến vào Thâm Hải Thành là bởi vì Côn muốn mượn tay hắn mở phong ấn, mục đích là thôn phệ Thâm Hải nhất tộc, mặc dù cuối cùng thỏa hiệp, nhưng đó là vì Bạch Nhạc có thực lực đủ mạnh để đàm phán với nó, cũng có vốn liếng để uy hiếp được nó.
Trận chiến ở Đạo Lăng Thiên Tông này đã có bao nhiêu người chết trong tay Côn Bằng?
Những người này mỗi người đều là một món nợ máu.
Nhìn Côn Bằng bây giờ đáng thương biết bao, nhưng vẫn không thể làm Bạch Nhạc khoan thứ.
Nợ máu nhất định phải trả bằng máu!
- Phụt!
Rút kiếm ra, Bạch Nhạc không chút do dự, ngay sau đó lại đâm xuống một kiếm, kiếm ý khủng bố ăn mòn theo vết thương thẳng vào đầu Côn Bằng.
- Tíu tíu!
Lần nữa hét thảm, Côn Bằng cố gắng giãy dụa, chỉ là thân thể lại lần nữa bị Thiên Đạo Gia Tỏa trói buộc, căn bản không có cách nhúc nhích.
Một kiếm lại một kiếm chém vào cơ thể.
Sinh mệnh lực của Côn Bằng thực sự quá mạnh, cho dù đã khó có thể phản kháng, Bạch Nhạc cũng trảm gần trăm kiếm mới có thể giết được Côn Bằng.
Thân hình khổng lồ giống như một ngọn núi chặn ngang Đạo Lăng Sơn.
Nhìn mà giật mình.
Ai ngờ tồn tại có thể so với Thần Nữ lại chết yểu ở Đạo Lăng Sơn!
Chỉ là đối với Bạch Nhạc, tất cả vẫn chưa kết thúc.
- Trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc.
Mắt lạnh nhìn Bạch Nhạc, Thần Nữ lành lạnh nói:
- Ta không chiếm lợi từ ngươi, cho ngươi một canh giờ điều tức! Hôm nay giữa ngươi và ta cũng phải phân sinh tử!
Giết Côn Bằng, sự tức giận của Thần Nữ vẫn chưa biến mất.
Không lập tức động thủ với Bạch Nhạc là vì nàng muốn chứng minh mình mạnh hơn Thần Tôn.
Bạch Nhạc cũng không khách khí, cũng không ráng chống đỡ muốn giao thủ với Thần Nữ ngay bây giờ.
Vẫy tay gọi Tiểu Bạch Long và bọn Bất Tử Thanh Vương tới, nhìn thi thể của Côn bằng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Các ngươi phân phó mọi người phân chia thi thể Côn Bằng ra làm đồ ăn, lúc còn sống nó muốn nuốt chúng ta, bây giờ trở thành thức ăn, được mọi người ăn tươi coi như là nhân quả tuần hoàn.
Bây giờ trên Đạo Lăng Sơn có không ít người bị thương vong thảm trọng, mà thịt của Côn Bằng là vật chữa thương tốt nhất.
Thậm chí ăn vào còn có thể xúc tiến tu hành.
Đây là cơ hội cả đời khó gặp.
Trên thực tế đây cũng là một trong những căn nguyên xung đột giữa Yêu tộc và nhân tộc.
Việc này tự có người khác xử lý, nhưng đối với Vân Mộng Chân, Bạch Cốt phu nhân thì quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của Bạch Nhạc.
- Chàng thế nào rồi?
Không nỡ hạ xuống cạnh Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhẹ giọng hỏi.
- Không sao cả!
Khẽ cười, Bạch Nhạc xua tay ra hiệu:
- Chẳng qua bị thương da thịt một chút, không có gì nghiêm trọng.
- Thật sự phải động thủ với Thần Nữ sao?
Bạch Cốt phu nhân cũng lại gần, lo lắng hỏi.
Thực lực của Thần Nữ quá kinh khủng, cho dù bây giờ Bạch Nhạc có được truyền thừa hoàn chỉnh của Thần Tôn cũng vẫn làm người ta không yên lòng.
- Tóm lại là phải đối mặt.
Gật đầu, bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Nhân dịp này xử lý chuyện của nàng luôn.
Trầm ngâm, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Tam đại thiên tông hay Ma tông, Thanh Châu chúng ta cũng vậy... đều không có thù oán gì, mượn cơ hội lần này hóa giải ân oán, khiến thiên hạ trở về hòa bình! Như vậy cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng sẽ không gây nhiễu loạn quá lớn.
- Không có gì ngoài ý muốn! Tứ Phương Yêu Thần không phải vẫn còn đó sao, tiếp tục liên thủ với bọn họ, Thần Nữ thì sao chứ, chẳng lẽ còn có thể thắng được nhiều người chúng ta hay sao?
Bạch Cốt phu nhân trầm giọng nói.
- Không được!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Thần Nữ muốn đi, chúng ta không ngăn được! Nếu nàng ấy không muốn, ắt sẽ tạo lên sát nghiệt vô biên... trên đời này không ai ngăn cản nổi!
Nếu Bạch Nhạc liên thủ với Tứ Phương Yêu Thần, Thần Nữ đương nhiên không làm gì được hắn, nhưng còn người khác?
Bất Tử Thanh Vương, Bạch Cốt phu nhân, Tuyệt Tiên, Mặc Quân, những người thân quen này sao có thể mãi trốn trong Tứ Phương Yêu Trận được?
Còn cả những người khác của Đạo Lăng Sơn, thậm chí người của Thanh Châu... một khi Bạch Nhạc dám từ chối, Thần Nữ ắt sẽ tạo nên sát nghiệt ngập trời, không cần nghi ngờ, Thần Nữ tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy. Chúng Tinh Tiểu Thế Giới trước đây chính là một ví dụ rõ ràng.
Thậm chí Thần Nữ còn không thèm hỏi đã nói luôn cho Bạch Nhạc thời gian một canh giờ, không hề lo Bạch Nhạc dám từ chối cũng là vì thế.
Có mấy lời không cần phải nói ra cũng có thể uy hiếp nhất định.
- Đừng lãng phí thời gian nữa, giờ hắn cần thời gian để khôi phục thương thế, điều chỉnh trạng thái.
Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói.
Vừa nói vậy, bọn Bạch Cốt phu nhân mới nhớ ra, tuy trong lòng vẫn lo lắng nhưng không dám ảnh hưởng tới Bạch Nhạc, cùng nhau lui ra ngoài.