Chậm rãi bước vào trấn nhỏ, Bạch Nhạc giống như đến để du ngoạn, căn bản không có chút cảm giác gấp gáp.
Trấn nhỏ không lớn, chỉ có một tửu lâu, Bạch Nhạc giống như hoàn khố công tử ca, đỏng đảnh bước vào trong đó, vênh mặt hất hàm sai khiến gọi một bàn thức ăn và rượu ngon, làm tổn hại tầm mắt của người khác, cứ như vậy nghênh ngang mà ăn.
Tư thế này nhìn thế nào cũng không đáng tin, nhưng Bạch Nhạc lại rất thích thú, không hề có chút tự giác đang làm việc không đàng hoàng.
Lặng lẽ đi theo phía sau Bạch Nhạc, mũi của Thanh Vân Kỵ tiến vào trấn nhỏ phụ trách theo dõi thiếu chút nữa thì vẹo đi, đây là tận tâm làm việc mà ngươi nói à? Nếu không phải suy xét tới đại cục, hắn quả thực muốn đi lên lật bàn.
Chỉ chớp mắt chính là nửa canh giờ trôi qua, Bạch Nhạc vẫn đang ăn, nhưng mà, toàn bộ tửu lâu lại lặng lẽ bị bao vây.
Bốp, bốp!
Tiếng vỗ tay từ chỗ thang gác vang lên, mấy đạo thân ảnh chậm rãi bước lên bậc thang, xuất hiện trong tầm mắt Bạch Nhạc.
- Quả nhiên không hổ là thiếu gia của Bạch gia, bộ dạng không tồi, thế nào... Rượu và thức ăn của loại địa phương nhỏ này có ngon miệng không?
Trong mắt lộ ra một tia châm chọc, Đàm Duyệt Cường chậm rãi mở miệng nói.
Đổi lại là người khác có lẽ chưa chắc có thể nhanh như vậy đã nhận ra Bạch Nhạc, nhưng vừa hay hắn đang ở bên cạnh, sớm đã phát hiện ra sự xuất hiện của Bạch Nhạc.
Đồng tử co rút lại, Bạch Nhạc lại vẫn không đứng dậy, tự rót cho mình một chén rượu, mới thản nhiên mở miệng nói,
- Ta tưởng là ai, thì ra là đồ nhát gan không trứng ngươi, sao, lần này nhìn thấy ta, không trốn à?
Lúc trước khi Bạch Nhạc quay về Bạch gia, từng giao thủ với Đàm Duyệt Cường, lúc trước mấy vị cường giả Linh Phủ cảnh vây công Bạch Nhạc, lại vẫn bị Bạch Nhạc giết hết, nếu không phải Đàm Duyệt Cường thoát nhanh, sớm đã chết rồi.
Bị Bạch Nhạc choc trúng chỗ đau, sắc mặt Đàm Duyệt Cường lập tức trầm xuống,
- Bạch Nhạc, chết đến nơi vẫn mỏ nhọn răng sắc như vậy!
Mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc uống một chén rượu, lạnh lùng nói,
- Ta có chết đến nơi hay không thì không biết, nhưng ta cam đoan... Hôm nay nhất định là tử kỳ của ngươi.
Cảm nhận được sát cơ trong lời nói của Bạch Nhạc, trong lòng Đàm Duyệt Cường cũng không khỏi có chút sợ hãi.
Hắn từng giao thủ với Bạch Nhạc, tất nhiên biết, Bạch Nhạc có chút kiêu ngạo, nhưng thực lực cũng tuyệt đối xứng với phần kiêu ngạo này, nếu thực sự một lòng muốn giết hắn, đừng nhìn chung quanh có nhiều người như vậy, hắn đúng là không nhất định có thể trốn được.
- Từ lâu đã nghe thấy tên của thiên kiêu Bạch gia, hôm nay nhìn một cái, quả nhiên bất phàm, cũng không uổng công ta tự mình đi chuyến này.
Liếc Đàm Duyệt Cường một cái, một người trung niên mặc hoa phục màu đen ở bên cạnh thản nhiên mở miệng.
Thấy người trung niên mở miệng, trong lòng Đàm Duyệt Cường lập tức trấn định,
- Có Lãnh sư thúc ở đây, làm sao có chỗ cho tiểu nhi này càn rỡ.
Lãnh sư thúc, ba chữ này vừa được nói ra, cho dù là trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi giật thót.
Bắt đầu từ lúc người trung niên này tiến vào, đại bộ phận sự chú ý của Bạch Nhạc kỳ thật đều đặt ở trên người đối phương, hơn nữa, một mực không nắm bắt được thực lực của đối phương, loại áp lực này thậm chí còn lớn hơn lúc trước Bạch Nhạc đối mặt với Đường Hách.
Hiện giờ nghe thấy lời nói của Đàm Duyệt Cường, Bạch Nhạc tất nhiên hiểu được, đối phương tất nhiên là cao thủ Linh Phủ hậu kỳ!
Thế là, lần này e là thật sự có chút phiền phức rồi.
- Bạch Nhạc, thúc thủ chịu trói đi, ta có thể lưu lại cho ngươi một mạng.
Khoanh tay mà đứng, người trung niên thản nhiên nói.
- Người muốn lấy mạng ta rất nhiều, phải xem ngươi có bản sự này hay không.
Nhướn mày, tay Bạch Nhạc vỗ một cái, trường kiếm đặt ở bên cạnh bàn đột nhiên ra khỏi vỏ, Bạch Nhạc ngay lập tức phát động tấn công.
Ngu kiếm!
Đối mặt với cường địch như vậy, căn bản không cho phép ngươi chậm rãi ra chiêu, muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là cướp công, kéo đối phương vào trong tiết tấu công kích của mình.
Kiếm ra như điện!
Trên thực tế, ngay cả người trung niên cũng hoàn toàn không ngờ, dưới tình huống như vậy, Bạch Nhạc vẫn dám ra tay trước.
Quan trọng hơn là, một kiếm này đích xác rất nhanh.
Dưới vội vã, hắn thậm chí không kịp biến chiêu, chỉ có thể thối lui một bước, tránh một kiếm nhanh như tia chớp này.
Nhưng mà, khiến hắn có thể nào cũng không ngờ là, một kiếm này của Bạch Nhạc không ngờ chỉ là hư chiêu, nhìn thì là muốn đánh cho hắn không kịp trở tay, nhưng trên thực tế, lại chỉ là đâm hờ một thương, mượn giây lát hắn lui về phía sau, Bạch Nhạc đạp một cước lên mặt đất, cả người bay ngược về phía sau, trực tiếp phá vỡ cửa sổ cửa sổ, bỏ chạy ra ngoài.
Bị Bạch Nhạc đùa giỡn như vậy, sắc mặt người trung niên lập tức trở nên vô cùng khó coi,
- Đuổi theo, hôm nay nếu để hắn chạy thoát, các ngươi đừng hòng có ai sống sót.
Trên thực tế, không cần người trung niên phân phó, người khác đều đã đuổi theo, lần này Bạch Nhạc hiện thân, đối với bọn họ mà nói, quả thực chính là cơ hội trời ban, bất kể là ai bắt giết được Bạch Nhạc, tuyệt đối đều là một kiện công lớn.