Từ trong cửa sổ lao ra, tinh thần của Bạch Nhạc đột nhiên căng thẳng, đừng nhìn vừa rồi đùa giỡn đối phương, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc biết rõ hơn bất kỳ ai, nguy hiểm chỉ vừa bắt đầu.
Bản thân trấn nhỏ này chính là địa điểm huyết tế đối phương chuẩn bị, có không ít đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông canh giữ ở đây, hắn cố ý để lộ tung tích, cũng cho đối phương cơ hội thong dong bố trí, có thể nói, nơi này sớm đã bày ra thiên la địa võng vì hắn.
Sự tồn tại của cường giả Linh Phủ hậu kỳ đó, lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Nhạc, đẩy tình thế vào một hoàn cảnh cực kỳ khó xử.
Trái lại, Bạch Nhạc không dám sử dụng Thông Thiên Ma Công, lúc xuất thủ khó tránh khỏi sẽ có chút bó tay bó chân, cái duy nhất có thể dựa vào, chỉ có Thanh Vân Kỵ một mực đi theo hắn này.
Nhưng, hắn để đạt được mục đích, vừa rồi còn chọc giận Thanh Vân Kỵ, cho dù đối phương nhận được tin tức, chỉ sợ cũng sẽ cố ý lề mề một lúc rồi mới đến, hơn nữa,chắc căn bản cũng sẽ không để ý tới sống chết của hắn.
Rõ ràng là kế hoạch của hắn, nhưng lại bởi vì một bất ngờ này mà giống như mình tự đào một cái hố to cho mình, hơn nữa là loại lừa chết người không đền mạng.
- Cuối cùng vẫn chủ quan.
Thầm thở dài một tiếng trong lòng, Bạch Nhạc cũng hiểu, là mình quá lạc quan.
Lúc trước bất kể là một trận đánh tan những đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó, hay là theo dõi Vu Hoằng, áp đảo Tô Nhan, đều lộ ra quá thuận lợi, dẫn tới, Bạch Nhạc khó tránh khỏi sinh ra một chút khinh địch.
Nhưng trên thực tế, Huyết Ảnh Ma Tông có thể tung hoành Thanh Châu, thậm chí khiến Ngô Tuyết Tùng và Thất Tinh Tông cũng có chút thúc thủ vô sách, làm sao lại đơn giản như vậy.
Chỉ tiếc, đến loại tình trạng này rồi, đã không có thuốc hối hận để ăn, điều duy nhất Bạch Nhạc có thể làm chính là dồn hết toàn lực kéo dài một chút thời gian, chờ Thanh Vân Kỵ đến dọa đối phương.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Bạch Nhạc cũng không cần dẫn đối phương mắc câu nữa, dùng hết toàn công, trong nháy mắt rơi xuống đất liền la lớn.
- Mau đi bẩm báo cho thống lĩnh, để ta ở lại cản bọn chúng, lần này nhất định phải tiêu diệt toàn bộ những yêu nhân ma đạo này ở đây.
Vốn nhìn thấy Bạch Nhạc bị vây công, giết cho cực kỳ nguy hiểm, người của Thanh Vân Kỵ đó còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa, thậm chí muốn kéo dài một lúc rồi mới truyền tin tức ra ngoài, nhưng nghe thấy lời này của Bạch Nhạc, không khỏi biến sắc, ở trong lòng đã mắng cho Bạch Nhạc như tưới máu chó lên đầu.
Để không đả thảo kinh xà, trên thực tế, Thanh Vân Kỵ một mực là kéo giãn một đoạn cự ly không ngắn với Bạch Nhạc, chỉ để lại một hai người lặng lẽ theo dõi Bạch Nhạc.
Thế là, một khi gặp phải người của Huyết Ảnh Ma Tông, tất nhiên là không có phản ứng nhanh như vậy.
Nếu đối phương phản ứng, ngay lập tức bỏ chạy, chỉ sợ khi Thanh Vân Kỵ đuổi tới nơi cũng chỉ có thể vồ hụt.
Ai mà ngờ được, tiện nhân Bạch Nhạc này chẳng những đoán được có người đi theo hắn, hơn nữa vừa gặp nguy hiểm đã kêu la ầm ĩ, căn bản không có tự giác lấy đại cục làm trọng.
Nghĩ tới đây, sao hắn còn dám do dự, lập tức trực tiếp đánh ra truyền tấn phù.
Lập tức, một đạo khói lửa khói lửa phóng lên cao, cũng có nghĩa là truyền tin khẩn cấp nhất, khiến Thanh Vân Kỵ toàn tốc tri viện.
- Là Thanh Vân Kỵ!
Trong nháy mắt nhìn thấy khói lửa khói lửa, người trung niên lập tức biến sắc.
Ở phủ Thanh Châu nhiều năm, hắn tất nhiên không thể không nhận biết truyền tin của Thanh Vân Kỵ, lại kết hợp với lời nói lúc trước của Bạch Nhạc, lập tức khiến hắn ý thức được, đây căn bản chính là sát cục Bạch Nhạc cố ý làm mồi dụ dẫn hắn mắc mưu.
Nếu là dưới tình huống bình thường, hắn tất nhiên không muốn đánh nhau với Thanh Vân Kỵ, phát hiện không đúng, ngay lập tức rút lui.
Nhưng hiện giờ, nơi này lại là địa điểm huyết tế mà Huyết Ảnh Ma Tông lựa chọn, hắn căn bản không thể trốn được, nếu không trách phạt vì huyết tế thất bại, tất nhiên phải do hắn gánh vác.
- Giết hắn!
Trong mắt lộ ra một tia sát cơ khủng bố, người trung niên lạnh lùng hạ lệnh.
Chuyện đã tới nước này, điểm huyết tế này thế tất sẽ bại lộ, biện pháp duy nhất chính là mau chóng giết chết Bạch Nhạc, sau đó huyết tế trước, hạ tổn thất xuống thấp nhất.
Cho dù huyết tế trước, tất nhiên cũng sẽ dẫn phát sự bất mãn của Phá Nam Phi nhưng chỉ cần có thể bắt giết được Bạch Nhạc, nghĩ chắc cũng đủ để bù đắp sai lầm này.
Trong nháy mắt, vô số công kích giống như hạt mưa rơi về phía Bạch Nhạc.
Hít sâu một hơi, trong mắt Bạch Nhạc cũng không khỏi lộ ra một tia kiên quyết, mũi kiếm xoay chuyển, đột nhiên hóa thành Linh Tê Kiếm Quyết.
Linh Tê Nghênh Khách!
Đến lúc này, thực lực kiếm đạo đáng sợ của Bạch Nhạc mới chân chính được thể hiện ra, tuy chật vật, nhưng một đợt công kích này lại không ngờ đều bị hắn cản lại.
Người trung niên thực lực mạnh nhất đó không xuất thủ, tuy đệ tử khác Huyết Ảnh Ma Tông không ít, nhưng thực lực dẫu sao cũng có hạn, trong khoảng thời gian ngắn, muốn đánh gục Bạch Nhạc cũng không dễ dàng.
- Quả nhiên có chút bản sự, có điều... Dừng ở đây thôi, ngươi cho rằng Thanh Vân Kỵ có thể cứu ngươi à?