Vốn Vân Mộng Chân kiên trì tổ chức hôn lễ này là bởi vì đã định lòng liều chết, đương nhiên không có bao nhiêu sự vui mừng, nhưng nay Bạch Nhạc đã tỉnh, cùng khôi phục với Vân Mộng Chân, đương nhiên là chuyện đại hỉ.
Nghe thế, Bạch Nhạc hơi khựng lại, lập tức chuyển sang nhìn Vân Mộng Chân, nói:
- Ta muốn thương lượng với nàng một việc...
Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc tâm ý tương thông, chỉ đối mặt, Vân Mộng Chân liền hiểu ý của hắn.
- Đổng cô nương trả giá vì chàng không hề dưới ta... chỉ cần chàng có thể bình yên vô sự, việc này ta không hề để ý! Nhân cơ hội hôm nay để ngươi và Đổng cô nương cùng thành hôn luôn đi!
Vân Mộng Chân cũng không tính là một người rộng lượng, về mặt tình cảm, càng không thể vô tư chia sẻ với người khác.
Nhưng những năm gần đây trải qua quá nhiều chuyện, Bạch Cốt phu nhân làm gì cho Bạch Nhạc, nàng cugnx đều nhìn thấy, bây giờ Bạch Nhạc đã không sao, như vậy nàng sao có thể để hắn phụ bạc người khác.
- Thật có lỗi!
Nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc vẫn có chút áy náy.
- Giữa ta và chàng không cần nói những thứ này.
Lắc đầu, Vân Mộng Chân nhẹ giọng nói, lập tức tiến lên kéo tay Bạch Cốt phu nhân.
- Tốt quá!
Nhất thời, người bên Thanh Châu cùng kêu lên, vô tay tán thưởng.
Bọn họ tiếp xúc rất nhiều với Bạch Cốt phu nhân, đương nhiên cũng thân cận với nàng hơn. Bây giờ thấy kết quả này đương nhiên là vui vẻ.
- Không chỉ Đổng cô nương, còn cả Tô Nhan, Tiểu Nhạc ngươi cũng không thể cô phụ được!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Thanh Nhã cũng nói theo.
Đây là hôn lễ của Bạch Nhạc, nàng đương nhiên cũng có mặt, chỉ là trước đó quá mức nguy hiểm, Tiểu Bạch Long vẫn luôn bảo vệ trước người nàng, không có cơ hội nói gì. Bây giờ an toàn rồi, Bạch Thanh Nhã lần nữa đứng ra.
- Thanh Nhã tỷ!
Nghe vậy, Tô Nhan nhất thời xấu hổ, khẽ sẵng giọng.
- Thế nào, ngươi không muốn gả sao?
Bạch Thanh Nhã nhẹ cười trêu.
Bạch Nhạc bình yên vô sự, đối với Bạch Thanh Nhã chính là sự an ủi lớn nhất. Đối với nàng, Bạch Nhạc cưới mấy người căn bản không phải vấn đề.
- Thanh Nhã tỷ, Tô Nhan không xứng với công tử, chỉ nguyện có thể theo hầu bên người công tử, hầu hạ công tử là đủ rồi.
Cho dù đối mặt với Vân Mộng Chân hay Bạch Cốt phu nhân, Tô Nhan đều có chút tự ti.
- Nào có gì xứng với không xứng, ta là tỷ tỷ của hắn, ta nói xứng liền xứng!
Khoát tay, Bạch Thanh Nhã bá đạo nói.
Phụ mẫu đã sớm không còn, chị cả như mẹ, cho dù Bạch Nhạc có thân phận gì, thực lực mạnh bao nhiêu, Bạch Thanh Nhã cũng có thể làm chủ.
- Thanh Nhã tỷ nói đúng, nào có gì xứng với không xứng, những năm gần đây... ngươi vẫn luôn làm bạn với ta, là ta vẫn chưa cho ngươi một danh phận.
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết cũng làm Bạch Nhạc thả lỏng rất nhiều.
Có một số việc không thể do dự, bằng không tựa như Thần Nữ và Thần Tôn, chờ tới khi tất cả không còn kịp, cho dù hối hận thế nào cũng không làm được gì.
Bạch Thanh Nhã nói, Vân Mộng Chân không từ chối, chuyện tiếp theo đương nhiên cũng rõ ràng.
Trên Đạo Lăng Sơn, lại có một hôn lễ nữa vô cùng náo nhiệt bù lại.
Tô Nhan, Đổng Thục Nghi, Vân Mộng Chân, ba người cùng gả cho Bạch Nhạc.
Không có uy hiếp, tất cả mọi người có vẻ càng thả lỏng, cuộc rượu này kéo dài tới khi trời sáng.
Đương nhiên, vì là tân lang, Bạch Nhạc cũng không thể uống theo lâu như vậy.
Làm hết nghi thức liền nhanh chóng trở lại động phủ với Vân Mộng Chân.
Mặc dù đã hoàn thành hôn lễ cùng nhau, nhưng cho dù là Đổng Thục Nghi hay Tô Nhan đều tự giác tặng đêm tân hôn này cho Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân.
Có tình ắt sẽ thành thân thuộc.
Một đêm này giữa họ không có ai khác.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.
Một đêm này, Bạch Nhạc mới chân chính tiến tới với Vân Mộng Chân, những chuyện chốn khuê phòng đương nhiên không cần nói.
...
Ngày hôm sau, Vân Mộng Chân liền theo Bạch Nhạc đi vòng vèo Thanh Châu.
Đạo Lăng Thánh Nữ trọn đời phụng đạo, một khi thành hôn, thân phận thánh nữ đương nhiên không làm tiếp được.
Cũng may bây giờ trong Đạo Lăng Thiên Tông cũng không ai phản đối.
Đương nhiên, Vân Mộng Chân vẫn là người của Đạo Lăng Thiên Tông, cho nên cũng hứa sẽ không đoạn truyền thừa thánh nữ, sẽ tìm thời gian lần nữa trở lại Đạo Lăng Thiên Tông, lưu lại truyền nhân.
Những việc vặt này không cần nói thê,
Thời gian thấm thoắt trôi đi.
Chỉ chớp mắt đã qua hơn nửa năm.
Mọi người thì dễ quen, thương tích và ảnh hưởng của trận đại chiến kia đã dần tản đi.
Chỉ là bây giờ toàn bộ thiên hạ không còn ai có thể chống lại Bạch Nhạc nữa.
Tứ Phương Yêu Thần cũng tuân thủ hứa hẹn, không còn làm hại ai.
Đại Càn Vương Triều nhanh chóng mở rộng, nhất thống cửu châu.
Hoàng đế vẫn là Càn Đế, giống như trước đó Bạch Nhạc đã nói, hắn không có tâm tư soán vị, chỉ cần Càn Đế không có tâm tư tầm thường khác, hắn sẽ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bản phận quần thần.
Chỉ là Càn Đế không dám quá khinh thường.
Khâm phong Bạch Nhạc là quốc sư, tôn xưng là... Kiếm Tôn!
Tam đại thiên tông vẫn có địa vị cao cả, nhưng lại dung nhập vào trong Đại Càn Vương Triều, Ma tông cũng thuận thế gia nhập, toàn bộ thiên hạ tiến vào thời kỳ hòa bình chưa từng có.