Đảo mắt thời gian gần trăm năm trôi qua.
Trong lúc này, Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân sinh hạ một nữ, đặt tên là Bạch Linh.
Tô Nhan và Bạch Cốt phu nhân thì vẫn luôn không có con cháu.
Dưới sự chỉ dẫn của Vân Mộng Chân trở thành Đạo Lăng Thánh Nữ tân nhậm của Đạo Lăng Thiên Tông.
Đương nhiên quy củ Đạo Lăng Thánh Nữ trọn đời phụng đạo đã bị bỏ từ lâu, bằng không, Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc cũng sẽ không để Bạch Linh trở thành thánh nữ.
Đệ tử của Bạch Nhạc cũng một mình đảm đương một phía, trở thành cao thủ nổi danh thiên hạ.
Bùi Tuyết Lê bước vào bán thần, thiếu chút có thể trở thành thần linh, Đại Mộng Thiên Thu trong tay nàng được hoàn thiện thêm một bước, trở thành huyễn thuật đại sư chân chính.
Lục Hi Nhi vẫn không phụ Linh Tê Kiếm Tông, dưới sự dẫn dắt của nàng, Linh Tê Kiếm Tông trước đây cũng bước lên đại phái cấp cao, hầu như to lớn như tam đại thiên tông.
Khổng Từ trở thành tông chủ của Linh Tê Kiếm Tông, Lý Tử Vân bỏ qua chấp niệm với Bạch Nhạc, thực lực đột nhiên tăng mạnh, bước vào Hóa Hư Cảnh, đồng thời tiến tới với Liễu Như Tân như ý nguyện.
Hà Tương Tư vẫn đang ở Thất Tinh Tông, nhưng vẫn luôn không buông xuống được chấp niệm, mặc dù đã trở thành lão tổ của Thất Tinh Tông nhưng vẫn cả đời không gả.
Bạch Thanh Nhã vẫn không thể tu hành, nhưng dưới sự trợ giúp của Bất Tử Thanh Vương cũng có khả năng kéo dài sinh mệnh, hơn nữa dung nhan không già đi, chỉ là Bạch Thanh Nhã cũng không lập gia đình, như nàng nói thì cả đời này nàng là tỷ tỷ của Bạch Nhạc, là người nhà họ Bạch.
Quá nhiều cái tên quen thuộc, đều có cuộc sống khác nhau.
Chỉ là tâm tư của Bạch Nhạc không còn ở đây.
Có một số việc, người ngoài có thể quên, nhưng Bạch Nhạc không cách nào quên được.
Cục diện bây giờ là do Thần Nữ dùng mạng đổi lấy, cũng là Bạch Nhạc nợ Thần Nữ!
Huống chi, chỉ cần một ngày chưa siêu thoát, thiên địa đại kiếp liền vẫn chưa được hóa giải.
Những năm gần đây thực lực của Bạch Nhạc không ngừng tăng lên, đối với kiếm đạo, lý giải thiên đạo cũng không ngừng sâu sắc, trong lúc đó cũng mượn Thế Giới Chi Tâm để tìm hiểu.
Cuối cùng hơn mười năm này, trừ cuối mỗi năm Bạch Nhạc sẽ quay lại Thanh Châu đoàn tụ cùng vợ con và Bạch Thanh Nhã ra, những lúc khác Bạch Nhạc đều tu hành trên cửu thiên.
Bây giờ Bạch Nhạc rất hiểu thực lực của mình đã đạt tới đỉnh cao của thế gian.
Không nói khoa trương thì cho dù là Thần Nữ hay Thần Tôn, nếu còn sống cũng không phải đối thủ của hắn nữa.
Mà chuyện này cũng có nghĩa là... Bạch Nhạc nhất định phải bắt đầu tấn công Siêu Thoát Cảnh.
Chuyện này người khác chưa chắc biết, nhưng không giấu được Vân Mộng Chân.
Mượn thời khắc một năm tân xuân, Bạch Nhạc ở cùng người nhà tại Thanh Châu gần một tháng.
Một đêm nọ đứng dưới bầu trời sao, Vân Mộng Chân lẳng lặng nhìn Bạch Nhạc, thần sắc có chút phức tạp.
- Phải đi rồi sao?
Yên lặng trong chốc lát, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Nàng biết mà, có một số việc luôn cần có người đi làm.
Cửu Thiên Chi Lộ, đây là hy vọng siêu thoát duy nhất.
Nhưng dù tới cảnh giới hiện tại của Bạch Nhạc, muốn bước ra một bước kia cũng vẫn không biết kết quả.
Rất nhiều chuyện chưa hẳn là nỗ lực là nhất định sẽ có kết quả.
Rất có thể Bạch Nhạc sẽ bị vây trên con đường đó.
Lần từ biệt này có thể là vĩnh biệt.
Thật lòng, Vân Mộng Chân không muốn Bạch Nhạc đi mạo hiểm, bây giờ cuộc sống rất bình lặng, rất hạnh phúc.
Cho dù thật tới lúc bất đắc dĩ, Bạch Nhạc cũng có thể ung dung đoạt lại Thế Giới Chi Tâm từ chỗ Tứ Phương Yêu Thần để luyện hóa.
Trên đời này không có bất kỳ ai uy hiếp được hắn nữa.
Nhưng Vân Mộng Chân cũng biết rõ, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Nam nhân này khi còn vô cùng nhỏ yếu liền có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, bảo vệ niềm tin của mình, càng không cần nói tới bây giờ.
Cho nên thứ duy nhất nàng có thể làm chính là chúc phúc cùng cầu khẩn.
- Đồng ý với ta... bình an trở về!
Nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhẹ giọng nói.
- Được!
Nhẹ ôm Vân Mộng Chân, trên mặt Bạch Nhạc nở nụ cười rực rỡ, nghiêm túc đáp.
Con người đối với những chuyện không biết luôn tràn ngập sự chờ mong và sợ hãi.
Có người nói thực lực càng mạnh thì càng can đảm.
Nhưng thực tế vừa hay ngược lại, thực lực càng mạnh, sự cẩn thận trong lòng càng nặng.
Giống như một người bác học vẫn luôn nói chuyện mình không hiểu còn rất nhiều, nhưng ngược lại, những người vô tri mới có thể cho là mình không gì không làm được.
Trên cửu thiên, lần nữa đối mặt với tinh không mênh mông, Bạch Nhạc có cảm giác như thế.
Bước ra một bước này, cho dù là hắn cũng không biết sẽ có kết quả gì.
Nhưng cho dù như thế nào, hắn cũng nhất định phải bước ra.
Keng!
Ngón tay chậm rãi phất qua mũi kiếm, nhẹ bắn ra, chợt vang lên một tiếng long ngâm.
- Chúng ta cùng ngắm phong cảnh trên cửu thiên!
Bật cười lớn, trong mắt Bạch Nhạc hiện lên sự dứt khoát, bước ra một bước, kiếm trong tay chợt mang theo kiếm quang khủng bố chém về hư không.
Nhất Kiếm Phi Tiên!
Muốn xông thì không thể có chút do dự nào, nhất định phải toàn lực ứng phó mới có thể xé rách không gian, bước vào cửu thiên.
Đối với Bạch Nhạc, mạnh nhất vẫn là Cực Đạo Chi Kiếm.