Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246 - Bằng Hữu Có Nghĩa Thông Tài

Chương 246 - Bằng hữu có nghĩa thông tài
Chương 246 - Bằng hữu có nghĩa thông tài

Thanh Vân Kỵ, bản thân chính là một vách tường sắt thép từ thân thể máu thịt chất thành.

- Thanh Vân!

Tổng cộng có hơn trăm người Thanh Vân Kỵ, dưới sự không ngừng xung phong này, sớm đã tổn thất thảm trọng, những người còn lại trong miệng gầm lên một tiếng, hung hãn trùng kích tiếp.

Loại trùng kích thiết huyết này đủ để cảm nhiễm tới mỗi người, lúc này, kể là Dương Bằng hay là Tiếu Vượng, đều giãy dụa đứng dậy, lại giết tới Lãnh Thiên Thạch.

Vù!

Cơ hồ là đồng thời, Bạch Nhạc vốn đã nửa quỳ gối, cơ hồ mất đi sức chiến đấu cũng thôi động một chút linh lực cuối cùng trong cơ thể, phấn khởi tấn công!

Linh Tê Nhất Kiếm!

Dưới sự sự yểm hộ công kích của những người này, Bạch Nhạc dồn hết toàn lực, thậm chí ngay cả mỗi một phần lực lượng của Thông Thiên Ma Thể toàn bộ đều bạo phát ra, toàn lực đâm ra một kiếm này!

Cũng chỉ có loại bảo kiếm như Thu Hoằng Kiếm mới có thể thực sự chịu tải được cỗ lực lượng đáng sợ này, triệt để phóng thích ra mỗi một phần lực đạo.

Lúc này, tất cả trước mắt giống như đã triệt để biến mất, chỉ còn lại một kiếm này!

Kiếm ra không hối hận, thẳng tiến không lùi!

Giết chóc và hủy diệt cùng tồn tại!

Máu tươi nhuộm đỏ mắt mỗi người, dưới tình cảnh cơ hồ là tuyệt cảnh này, mũi kiếm lạnh như băng cuối cùng hung hăng đâm vào tim Lãnh Thiên Thạch!

Hai mắt trợn trừng, khi mũi kiếm đâm vào tim, Lãnh Thiên Thạch thậm chí vẫn không tin, mình không ngờ lại chết dưới sự vây công của một đám tiểu bối này.

Bàn tay nắm chặt lấy mũi kiếm đâm vào thân thể, cho dù Lãnh Thiên Thạch đã khí tuyệt, vẫn đứng sừng sững không ngã!

Chết không nhắm mắt!

Thây rải khắp nơi, máu chảy thành sông!

Hơn trăm Thanh Vân Kỵ, hiện giờ người sống sót, thậm chí chỉ còn không đến mười người, cho dù là Diệp Kiến Tường cũng đã chết trong xung phong vừa rồi.

Lấy chỗ Lãnh Thiên Thạch đứng làm trung tâm, gần trăm mét chung quanh đều bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như địa ngục nhân gian.

Bao gồm cả Bạch Nhạc ở bên trong, tất cả mọi người còn lại ai nấy đều có thương tích, sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Thạch mất mạng, tất cả mọi người cơ hồ đều ngồi xuống vũng máu ngay tại chỗ, ngay cả khí lực động đậy một chút cũng không có.

Ước chừng qua mười lăm phút, Thanh Vân Kỵ còn lại chậm rãi đứng dậy trong trầm mặc, đứng trong vũng máu, im lặng hành lễ với thi thể của đồng bạn.

Cho dù bọn họ cũng thảm hại không thể tả, nhưng sự trang nghiêm lúc này lộ ra, lại đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải động dung.

Nhìn một màn này, Bạch Nhạc và bọn Dương Bằng đều trầm mặc một lát, cũng giãy dụa đứng dậy, cùng Thanh Vân Kỵ khom mình hành lễ.

Lãnh Thiên Thạch cuối cùng bị Bạch Nhạc giết, nhưng trên thực tế, bất kể là ai cũng biết, công thần lớn nhất, vẫn là những Thanh Vân Kỵ dũng mãnh không sợ chết, nguyện ý dùng sinh mệnh để ngăn cản huyết tế này.

Nếu không phải bọn họ dùng sinh mệnh để cầm chân Lãnh Thiên Thạch, Bạch Nhạc căn bản là không chống đỡ được đến cuối cùng.

Đương nhiên, đối với Thanh Vân Kỵ mà nói, bọn họ cũng cảm kích bọn Dương Bằng và Bạch Nhạc.

Bởi vì, tất cả những gì bọn Bạch Nhạc làm, cuối cùng cũng khiến sự hy sinh của bọn họ không uổng phí, giúp bọn họ hãn vệ danh dự và tín niệm của Thanh Vân Kỵ!

Trận chiến này, là kết quả đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người.

Bất kể thiếu ai, tuyệt đối đều không thể giành được thắng lợi cuối cùng.

Nếu so sánh, chút khúc mắc lúc trước đã sớm tan thành mây khói.

- Dương huynh, sự cấp tòng quyền, chưa kịp có được cho phép, hiện giờ hoàn trả nguyên vật!

Cổ tay xoay một cái, đỡ Thu Hoằng Kiếm trong tay, Bạch Nhạc hơi cúi người với Dương Bằng, nhẹ giọng mở miệng nói.

Cho dù theo bản tâm, Bạch Nhạc cũng rất luyến tiếc Thu Hoằng Kiếm, nhưng nếu nói dựa vào công lao kích sát Lãnh Thiên Thạch mà trực tiếp đòi Thu Hoằng Kiếm, Bạch Nhạc lại không thể làm được.

Tiếp lấy Thu Hoằng Kiếm từ trong tay Bạch Nhạc, Dương Bằng đảo mắt, thuận tay trực tiếp cất kiếm vào bao,

- Bạch huynh, ta thấy kỳ thật thanh kiếm này rất thích hợp với ngươi.

Cầm kiếm trong tay, Dương Bằng làm ra biểu cảm ta biết ngươi luyến tiếc mà, chậm rãi nói,

- Lúc trước ngươi cũng thấy rồi, mặc dù Thu Hoằng Kiếm tốt, nhưng ở trong tay ta lại có vài phần ý tứ người tài giỏi không được trọng dụng.

Mí mắt hơi giật giật, Bạch Nhạc nhìn Dương Bằng, hỏi,

- Ý tứ của Dương huynh là muốn tặng thanh kiếm này cho ta?

- Chậc chậc, có thể, Bạch huynh đệ, phong phạm không biết xấu hổ này của ngươi rất có bộ dạng của ta lúc trẻ tuổi.

Trợn mắt, Dương Bằng nói với vẻ khinh thường.

Xòe tay, Bạch Nhạc bất đắc dĩ nói,

- Đã thế, Dương huynh nói như vậy, chẳng lẽ là muốn ta hâm mộ ngươi có bảo kiếm tốt như vậy à?

- ... Ài, ta nói này, sao lúc trước ta không nhìn ra, miệng ngươi lại độc như vậy.

Tức giận hừ một tiếng, Dương Bằng nói,

- Một câu theo, nói cho ta biết cao thủ huynh là ai, thanh Thu Hoằng Kiếm này ta có tặng ngươi cũng ngại gì?

Trong lòng đột nhiên giật thót, ngoài mặt Bạch Nhạc lại vẫn ra vẻ nghe không hiểu,

- Cao thủ huynh gì, Dương huynh không ngại thì nói rõ ràng một chút, nếu ta biết, nhất định sẽ tri vô bất ngôn.

- Bạch Nhạc, ta nói với ngươi nhé, ngươi đừng chơi tâm nhãn với ta.

Bình Luận (0)
Comment