Khẽ hừ một tiếng, Dương Bằng kéo Bạch Nhạc, hạ thấp giọng hỏi,
- Chính là cao thủ một thân áo xanh, ta cũng không giấu ngươi, chúng ta vốn là bình thủy tương phùng, mọi người không quen biết nhau, sao ta có thể liều mạng mà đi cứu ngươi.
- Lúc trước, chúng ta đều được vị cao thủ huynh đó cứu, đồng thời đáp ứng hắn bảo vệ an toàn cho ngươi. Như vậy, ngươi còn nói, ngươi không biết cao thủ huynh đó là ai à?
Cười khổ trong lòng, Bạch Nhạc không khỏi có chút đau đầu.
Cái gọi là cao thủ huynh, căn bản chính là bản thân hắn, nhưng chẳng lẽ hắn còn có thể nói những cái này ra với Dương Bằng à?
Lúc trước cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, ai ngờ, Dương Bằng này chẳng những coi là thật, hơn nữa còn bám riết không tha muốn truy tra thân phận và lai lịch của mình như vậy.
- Cao thủ áo xanh gì? Không biết vị tiền bối này xưng hô thế nào, Bạch Nhạc sẽ tự mình tới nói lời cảm tạ.
Nhìn Dương Bằng, Bạch Nhạc nghiêm túc mở miệng.
- ... Bạch Nhạc, ta nói với ngươi nhé, chúng ta hiện tại cũng coi như là giao tình sống chết chứ? Ngươi còn giở tâm nhãn với ta à?
Bất mãn lườm Bạch Nhạc một cái, Dương Bằng thở phì phì chất vấn.
- Dương huynh, không phải ta không chịu nói...Mà thực sự là ta không biết người ngươi nói là ai! Nếu ta quen loại cao thủ này, đã sớm mời hắn xuất thủ tương trợ, sao còn có thể bị đuổi cho trốn đông trốn tây, thiếu chút nữa thì chết ở đây.
Mắt cũng không chớp lấy một cái, Bạch Nhạc nói dối lại rất bon miệng.
Không phải hắn muốn lừa Dương Bằng, đúng là chuyện Thông Thiên Ma Công liên lụy quá lớn, hắn căn bản không thể tin được bất kỳ ai.
- Ngươi thật không biết?
Nhìn bộ dạng không giống giả bộ của Bạch Nhạc, Dương Bằng cũng không khỏi có chút do dự.
- Thực sự không biết!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nghiêm trang trả lời.
Có chút nhụt chí trợn mắt, Dương Bằng thuận tay ném Thu Hoằng Kiếm cho Bạch Nhạc.
Theo bản năng tiếp lấy Thu Hoằng Kiếm, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút há hốc miệng,
- Dương huynh, đây là ngươi?
Tức giận hừ một tiếng, Dương Bằng bực mình trả lời,
- Làm ta lãng phí bao nhiêu tình cảm, thì ra ngươi thật sự không biết gì, một thanh phá kiếm, thực sự tưởng ta quý lắm à?
- ...
Một thanh phá kiếm? !
Thu Hoằng Kiếm như vậy, cho dù là trong linh khí, cũng được tính là thượng phẩm, lấy ra không biết sẽ có bao nhiêu người tranh tới vỡ cả đầu, nhưng đến trong miệng Dương Bằng, không ngờ lại biến thành một thanh phá kiếm.
Ngươi còn có thể thổ hào hơn không?
- Lão đầu tử nhà ta nói lúc nào ta có thể khiến thanh kiếm này có linh tính, có thể tìm hắn đi tu kiếm! Đáng tiếc, ta mang theo nó mười mấy năm, nó lại không có chút phản ứng nào, ngược lại là ngươi, vừa mới cầm vào tay, thanh phá kiếm này đã hò hét giống như nhận chủ, phá kiếm không có lương tâm như vậy, ta giữ lại làm gì?
Vẻ mặt ghét bỏ nhìn Thu Hoằng Kiếm, Dương Bằng nói với vẻ khinh thường.
- ...
Nghe nói vậy, Bạch Nhạc lại muốn hộc máu.
Tự ngươi không thông kiếm đạo, không thể dẫn động linh tính của bản thân bảo kiếm, có liên quan gì tới bản thân kiếm đâu? Còn hiềm kiếm không có lương tâm... Còn có mặt hàng nào lạ hơn vị này không?
- Nhưng...
- Không nhưng gì cả!
Xua tay, Dương Bằng thờ ơ nói,
- Nói chung tta thấy ta cũng không có thiên phú tu kiếm, thủ đoạn của lão đầu nhi nhà ta, ta là không học được rồi, khi nào về xin hắn mấy món bảo bối phòng thân mới là đúng đắn.
- Cái này quý trọng quá.
Bạch Nhạc vẫn muốn cự tuyệt.
- Ài, ta nói này, Bạch Nhạc, sao ngươi lắm chuyện thế, giống như nữ nhân vậy.
Bất mãn hừ một tiếng, Dương Bằng mở miệng nói,
- Bằng hữu có nghĩa thông tài, một thanh kiếm thì có là gì? Nếu ngươi sau này có được bảo vật gì thích hợp với ta, cứ cho ta là được!
- Trừ khi ngươi căn bản không chấp nhận người bạn này, nếu không thì đừng lắm lời với ta.
Trợn mắt, Dương Bằng nói như chém đinh chặt sắt.
- Dương huynh, kỳ thật trừ kiếm ra, ta còn thiếu chút linh thạch.
Trầm mặc một lát, mỉm cười, Bạch Nhạc nghiêm trang nói,
- Bằng hữu có nghĩa thông tài, ngươi xem có phải nên chia một nửa linh thạch của ngươi cho ta không?
Nghe thấy lời này của Bạch Nhạc, trên mặt Dương Bằng lập tức cứng đờ, một lúc sau cuối cùng mới có phản ứng, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng thốt ra một chữ.
- Cút!
- Ha ha ha ha!
Lập tức, Tiếu Vượng và Đàm Y Viên đều không khỏi cất tiếng cười to, giống như loại không khí bi thương lúc trước cũng theo đó mà tiêu tán.
Đôi khi, vốn là mấy người vẫn có chút xa lạ, trở thành bằng hữu, kỳ thật chỉ là một chuyện rất đơn giản.
...
Bùm!
Cái bàn trước mặt dưới một chưởng đột nhiên hóa thành bụi phán, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chung quanh lập tức quỳ xuống, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đệ tử trốn thoát từ trong trấn nhỏ chỗ Lãnh Thiên Thạch, rất nhanh liền truyền về tin tức!
Lãnh Thiên Thạch chết, huyết tế thất bại, kết quả này là Phá Nam Phi bất kể có thế nào cũng không ngờ được.
Cái này không chỉ là vấn đề chết một Lãnh Thiên Thạch, còn có nghĩa là, chuyện huyết tế đã bại lộ, không bao lâu nữa, bất kể là Hàn Sơn hay là Thất Tinh Tông và vị Thanh Châu Phủ Chủ kia đều sẽ nhận được tin tức.