Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259 - Quý Khách Nghênh Môn

Chương 259 - Quý khách nghênh môn
Chương 259 - Quý khách nghênh môn

- Ngươi yên tâm! Mục tiêu của hắn là ta cùng với sư tôn! Lúc huyết tế, hắn tất không cố được Bạch gia.

Khoát khoát tay, Cổ Hiên trầm giọng phân phó nói:

- Chỉ cần có thể bắt lại Bạch Nhạc, đối với bản tông chính là lập được đại công!

- Được rồi!

Gật đầu, Tô Nhan lập tức đáp ứng, nói:

- Tiểu sư đệ yên tâm, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành việc này.

Thoáng ngừng một lát, Tô Nhan hỏi dò:

- Tiểu sư đệ, khi trước ngươi từng giao thủ với người kia?

Khẽ nhíu mày, Cổ Hiên hừ nhẹ một tiếng nói:

- Không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều! Làm tốt chuyện ngươi nên làm là được.

Hừ nhẹ một tiếng, Tô Nhan tỏ vẻ nũng nịu nói:

-Người ta chỉ là quan tâm ngươi thôi mà.

Người như Tô Nhan, một khi tận lực làm nũng, dù không sử dụng mị thuật cũng vẫn khiến người có chút ăn không tiêu.

Lắc đầu đành chịu, Cổ Hiên đưa tay nắn bóp mặt Tô Nhan, lắc đầu nói:

- Nhớ kỹ, lần sau gặp phải đối phương, có thể trốn bao xa liền trốn bao xa, người đó tuyệt đối không phải tồn tại mà ngươi có thể đối phó!

Thoáng ngừng một lát, Cổ Hiên lập tức cười lạnh nói:

- Chẳng qua. . . Sẽ không có lần sau đâu! Nếu dám nhúng tay vào trong huyết tế, ta liền nhất định chém hắn.

Thời gian cấp bách, Cổ Hiên không nán lại lâu ở chỗ Tô Nhan, sau khi phân phó xong liền trực tiếp rời đi.

Chỉ là Cổ Hiên không biết, những lời này của hắn lại khiến trong lòng Tô Nhan cuộn lên sóng gió ngất trời.

Nàng biết người áo xanh thần bí kia chính là Bạch Nhạc, nhưng cũng chính bởi vậy mới tồn tâm nghi vấn với thực lực Bạch Nhạc.

Mà giờ đây, lại từ trong phản ứng của Cổ Hiên nhìn ra được, dù là Cổ Hiên khi giao thủ với đối phương, e rằng cũng phải chịu thiệt, bằng không đã không kiêng sợ như vậy … điều này càng khiến nàng kiên định tâm tư tin tưởng Bạch Nhạc.

Lần này chính là một trường đánh cược, vì tự do, đến cả sinh mạng cũng cầm ra để cược.

- Thanh Châu. . . Bạch gia! Bạch Nhạc, ta cầm cả mạng ra để cược rồi, ngươi ngàn vạn đừng khiến ta thất vọng!

- Tiểu Nhạc, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thấy Bạch Nhạc đi về, Bạch Thanh Nhã hiển nhiên thở phào một hơi.

Mấy ngày nay Bạch Nhạc chẳng biết đi đâu, nàng vốn đang rất lo lắng, bây giờ toàn bộ Thanh Châu Thành bị huyết sắc bao phủ, lòng người hoang mang, Bạch gia tự nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy nàng nắm giữ mọi sự vụ trong Bạch gia, nhưng nói đến cùng, chủ tâm cốt của Bạch gia vẫn cứ là Bạch Nhạc.

Một khi Bạch Nhạc xảy ra ngoài ý, bằng một nữ tử yếu đuối như nàng căn bản không khả năng gánh gồng được cỗ máy khổng lồ như Bạch gia.

Huống hồ, ở trong lòng Bạch Thanh Nhã, dù có gộp toàn bộ Bạch gia lại cũng không quan trọng bằng Bạch Nhạc.

- Là Huyết Ảnh Ma Tông

Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:

- Đã có sáu trấn nhỏ bên ngoài Thanh Châu Thành hứng chịu tai kiếp, bốn trong số đỏ bị đám ma tu này triệt để diệt tuyệt, đã thành một mảnh tử địa! Mà giờ, mục tiêu bọn hắn nhắm đến chính là Thanh Châu Thành.

Đến cái lúc này rồi, Bạch Nhạc tự nhiên rõ ràng sự tình nặng nhẹ, giờ không phải thời điểm vỗ an Bạch Thanh Nhã, nhất định phải để cho Thanh Nhã tỷ thật sự ý thức được nguy hiểm lớn đến cỡ nào, chỉ vậy mới có thể khiến nàng tự bảo hộ bản thân càng tốt.

- Diệt tuyệt tất cả mọi người trong Thanh Châu Thành?

Nháy mắt, sắc mặt Bạch Thanh Nhã chợt trở nên trắng bệch, khó mà tin tưởng hỏi:

- Lẽ nào đám người phủ chủ đều không quản?

- Đương nhiên phải quản, Huyết Ảnh Ma Tông làm ra chuyện diệt tuyệt nhân tính như vậy, ắt sẽ trở thành công địch của tất cả mọi người ở Thanh Châu.

Nắm lấy tay Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc nhẹ giọng an ủi:

- Thanh Nhã tỷ yên tâm, từ xưa đến nay tà không thắng chính, chúng ta nhất định có thể ngăn cản bọn hắn.

- Chúng ta cái gì, là bọn hắn không phải ngươi!

Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã lập tức bắt lấy tay hắn, khẩn trương nói:

- Tiểu Nhạc, ngươi đừng dùng cái gì mà tà không thắng chính để gạt ta, nếu thật tà không thắng chính, trước đây cha mẹ làm sao lại chết?

- . . .

Câu này nhất thời khiến Bạch Nhạc nghẹn họng, nửa ngày mà không thốt được nên lời.

Từ nhỏ đến lớn đều là như thế, những lúc hắn cho là nói dối thành công, thực ra không phải là vì Thanh Nhã tỷ không phát hiện, chỉ là nàng không muốn vạch trần mà thôi! Thanh Nhã tỷ vốn là nữ tử thông tuệ nhất trên đời này.

- Tiểu Nhạc, ta nói rõ với ngươi! Ta không cho phép ngươi tiếp tục đi mạo hiểm nữa, cha mẹ đã không còn, ngươi chính là độc đinh của Bạch gia, nếu ngươi có gì không may, ta xuống suối vàng biết làm sao đối mặt với cha mẹ?

Nhìn vào Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã nghiêm túc nói:

- Từ giờ trở đi, ngươi cứ ngốc trong nhà cho ta, một bước cũng không cho rời đi, bằng không. . . Ta xem như ngươi không nhận tỷ tỷ này nữa.

- . . .

Nhìn Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc không khỏi tròn mắt há hốc mồm!

Hắn nói ra tình hình thực tế, mục đích chỉ là muốn Bạch Thanh Nhã hiểu rõ tình cảnh bây giờ, để nàng càng thêm cẩn thận, lại không ngờ chụp chính mình lại, không thoát thân ra được.

Bình Luận (0)
Comment