- Thanh Nhã tỷ. . . Hay là chúng ta thương lượng lại một phen?
Thấp thỏm nhìn Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc hỏi dò.
- Không có thương lượng!
Hừ nhẹ một tiếng, Bạch Thanh Nhã chém đinh chặt sắt đáp náo.
- . . . Vậy cũng không thể một bước đều không đi được, ta muốn tắm, muốn ngủ thì làm thế nào?
Đi đường thẳng không được, Bạch Nhạc liền quyết định đi vòng.
- Muốn tắm, tỷ tỷ có thể tắm giúp ngươi! Ngươi buồn ngủ, tỷ tỷ có thể nhìn ngươi ngủ, nói tóm lại, trước khi nguy cơ lần này được giải trừ, ngươi đừng hòng rời cách ta nửa bước, dù chết, ngươi cũng phải chết cùng với ngươi.
Hung hăng gõ đầu Bạch Nhạc một cái, Bạch Thanh Nhã bực bội trách mắng.
- . . .
Lần này, Bạch Nhạc triệt để tuyệt vọng, đi vòng đều không tác dụng, chứng tỏ, Thanh Nhã tỷ thật tâm không chuẩn, hắn có nói gì cũng vô dụng!
Từ nhỏ đến lớn, không quản bình thường hắn nghịch ngợm thế nào đều không sao cả, nhưng một khi Thanh Nhã tỷ nghiêm túc, hắn làm sao cũng không lay chuyển được nàng.
... ...
- Bạch huynh đệ trở về? Quá tốt!
Phủ thành chủ, Thanh Vân Kỵ truyền về tin tức Bạch Nhạc hồi thành, Ngô Tuyết Tùng không có phản ứng gì, nhưng bọn Dương Bằng và Tiếu Vượng sớm đã chờ ở chỗ này lại lập tức đại hỉ.
Trước đó bọn hắn nghĩ hết mọi cách, saong đều không thể đuổi theo ma nữ kia, thẳng đến sau này gặp được Lý Phù Nam mới biết cao thủ thần bí kia lại xuất hiện, chỉ là không biết Bạch Nhạc thế nào.
Bây giờ truyền đến tin tức Bạch Nhạc bình yên trở về, tự nhiên mừng rỡ.
- Đại sư huynh, chúng ta đi bái phỏng Bạch huynh!
Chắp tay một cái, Tiếu Vượng tức tốc mở miệng nói.
Thoáng trầm ngâm, Lý Phù Nam nói:
- Cũng được, ta cũng muốn đi gặp vị Bạch Nhạc này!
Khác với bọn Tiếu Vượng Dương Bằng, Lý Phù Nam không có bất kỳ hứng thú nào đối với bản thân Bạch Nhạc, nhưng hắn lại từ trong miệng bọn Tiếu Vượng biết được, Bạch Nhạc có thể có quan hệ với tên truyền nhân Ma Quân thần bí kia, khiến hắn không khỏi để tâm mấy phần.
Đương nhiên, hắn còn chưa nói cho bọn Tiếu Vượng và Dương Bằng biết tin cao thủ thần bí kia chính là truyền nhân Ma Quân.
- Quá tốt! Bạch huynh đệ cũng rất ngưỡng mộ Đại sư huynh, giờ có thể thấy được Đại sư huynh, tất nhiên hớn hở không thôi.
Vỗ tay cười lớn, Tiếu Vượng lập tức mở miệng nói.
- Tính ra, Bạch gia cũng xem như có chút sâu xa với Hàn Sơn chúng nhân, Bạch Mộc sư đệ chính là xuất từ Bạch gia, còn là đường huynh đường đệ với Bạch Nhạc.
Lý Phù Nam gật đầu nói:
- Bạch Mộc sư đệ cũng ở đây, ngươi đi kêu hắn cùng tới bái phỏng.
- Vâng!
Tiếu Vượng ứng tiếng, vội xoay người đi tìm Bạch Mộc.
Chỉ là khác với vẻ hớn hở của Tiếu Vượng, Đàm Y Viên thân là nữ nhân, tâm tư tự nhiên càng thêm nhẵn nhụi, từ trong thái độ của Lý Phù Nam, nàng phát giác ra một ít dị thường, chỉ là những lời này, giờ căn bản không tiện nói ra.
Bạch Mộc chính đang phụ trách hiệp phòng ngay trong phủ thành chủ, tuy Bạch gia nằm ngay trong Thanh Châu Thành, nhưng hắn nhưng nhất định phải phục tùng tông môn an bài, không được tự tiện hành động.
Bây giờ trong Thanh Châu Thành, người thực sự có quyền lực để tùy ý điều động bất cứ đệ tử Hàn Sơn nào, vậy chỉ là Lý Phù Nam.
Được Tiếu Vượng tìm tới, rất nhanh Bạch Mộc liền dẫn đám người Lý Phù Nam hướng thẳng đến Bạch phủ.
Trên đường hỏi dò một phen, Bạch Mộc mới biết thì ra ngay trong mấy ngày này, Bạch Nhạc không ngờ đã làm ra chuyện lớn như vậy, chẳng những thành bằng hữu với bọn Dương Bằng, Tiếu Vượng, hơn nữa còn có thể khiến vị đại sư huynh Lý Phù Nam này hạ mình tương giao.
Điều này rất không tầm thường!
Đừng thấy cùng là đệ tử Hàn Sơn, thậm chí hắn chỉ gọi đối phương một tiếng sư huynh, thật địa vị giữa hắn và Lý Phù Nam lại chênh lệch rất xa, nếu không phải bởi vì Bạch Nhạc, sợ rằng cả đời Lý Phù Nam cũng sẽ không bước vào cửa lớn Bạch gia.
Chỉ là Bạch Mộc bất đồng với người khác, ở trong lòng hắn, chỉ có vui mừng, chứ không có nửa điểm đố kị Bạch Nhạc.
Mặc dù Bạch Mộc tư chất bình thường, song lại không phải người hay đố kị, có thể nói, chính bởi phần tâm tính tương đối thuần phác đơn giản này giúp hắn từng bước tu hành đến cảnh giới hiện tại.
- Mộc thiếu gia!
Bạch Mộc về đến trước phủ, lập tức liền có hạ nhân đi ra nghênh đón.
Khoát khoát tay, Bạch Mộc trầm giọng mở miệng nói:
- Người đâu, nhanh đi hồi bẩm thiếu gia, cứ nói có khách quý tới cửa, bảo hắn nhanh đi ra nghênh tiếp!
Mặc dù trên danh nghĩa Lý Phù Nam tới để bái phỏng, nhưng Bạch Mộc tuyệt đối không ngốc đến độ cứ vậy trực tiếp dẫn đối phương đi vào.
Lấy thân phận Lý Phù Nam, Bạch gia tất phải lấy quy cách tối cao nghênh tiếp mới được.
….
Nước sạch giội đường, rộng cửa đón chào.
Bạch Nhạc và Bạch Thanh Nhã cùng lúc ra đón, lấy lễ nghi tối cao nghênh tiếp đám người Lý Phù Nam, dù là hạ nhân Bạch gia, nghe nói người đến là cao nhân tông môn Mộc thiếu gia, bộ dạng ai nấy đều như được thơm lây.
Đặc biệt là trong lúc tất cả mọi người đều đang nhân tâm hốt hoảng, cao thủ như vậy tự thân tới cửa, khôn nghi ngờ khiến tinh thần chúng nhân vì đó khẽ rung.
- Không biết Lý sư huynh tới, Bạch Nhạc không tiếp đón từ xa!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc khom lưng cúi đầu, trầm giọng mở miệng nói.