Suy đi tính lại, Bạch Nhạc đành chịu phát hiện, trong toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông, giờ người duy nhất hắn có thể tin tưởng chỉ có Tô Nhan.
Đương nhiên, làm như vậy tựa hồ có hơi không hiền hậu, chẳng khác gì cường hành kéo Tô Nhan xuống nước, nhưng chuyện tới nước này, Bạch Nhạc đã không nghĩ ra được cách nào hay hơn.
Thông qua đệ tử khác truyền lời, rất nhanh Bạch Nhạc liền lần nữa gặp lại Tô Nhan.
- Tiểu sư đệ, ngươi tìm ta?
Thành thật mà nói, nghe được Cổ Hiên muốn tìm mình, trong lòng Tô Nhan cũng không khỏi ngập ngừng bất định, tuy có lòng từ chối, song nàng cũng hiểu, có một số chuyện căn bản khó mà tránh được, thế là đành phải cắn răng tới gặp.
- Mấy ngày không thấy Tô sư tỷ, ta nhớ lắm.
Theo miệng đáp một câu, Bạch Nhạc cẩn thận liếc mắt quan sát Phá Nam Phi đang phân phó sự tình ở bên ngoài, cổ tay khẽ đảo, trực tiếp bắt lấy tay Tô Nhan:
- Tô sư tỷ, lâu rồi vẫn khỏe chứ!
Lời này mang theo thâm ý, đồng thời Thông Thiên Ma Công chợt vận chuyển, như lúc đương sơ giúp Tô Nhan giải trừ huyết cấm, đột ngột tiến vào trong cơ thể Tô Nhan!
Trong lòng cả kinh, đến khắc này, Tô Nhan há còn không biết, Bạch Nhạc muốn lật bài với mình.
Chỉ là, nghĩ đến nguy hiểm cất chứa đằng sau đó, nhất thời dọa cho sắc mặt Tô Nhan trắng bệch, hoa dung thất sắc.
Bạch Nhạc không biết tâm tư Tô Nhan, còn tưởng Tô Nhan mới vừa nhận ra được thân phận mình, vội hạ giọng nói khẽ:
- Thời gian cấp bách, ta không tiện giải thích nhiều. Không quản ngươi dùng cách gì, nghĩ biện pháp dẫn Phá Nam Phi rời đi một lúc.
- Không được, tiểu sư đệ, ngươi đã đáp ứng ta, phải đợi ngươi bước vào Tinh Cung mới có thể muốn ta, không thể khinh bạc ta ngay bây giờ được.
Chỉ một câu, Tô Nhan liền nhạy cảm phát giác được ánh mắt Phá Nam Phi đã từ bên ngoài dời qua đây.
Nếu nói căng thẳng, nàng còn căng thẳng gấp vạn lần Bạch Nhạc, nét mặt ủy khuất rụt tay lại, gắt giọng nói.
- Tinh Cung Cảnh cái gì, Tô sư tỷ đẹp như vậy, ta thật đợi không kịp nữa rồi.
Vươn tay kéo Tô Nhan vào trong lòng, Bạch Nhạc dùng ngón tay xẹt qua môi Tô Nhan, nhìn như khinh bạc, nhưng trên thực tế, Tô Nhan quay lưng ra ngoài, lại có thể thấy được rõ ràng vẻ uy hiếp trong mắt Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc uy hiếp nàng.
- Tiểu sư đệ, ngươi đừng sốt ruột! Người ta trước sau gì cũng là của ngươi, chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Phát giác được hàn ý trong mắt Bạch Nhạc, Tô Nhan cũng không thể không một lời hai ý đáp.
- Làm gì đấy!
Thoáng chốc, Phá Nam Phi đi vào, nhìn hai người lạnh giọng mắng.
- Sư tôn!
Tức thì, Tô Nhan bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, vội vã đẩy ra Bạch Nhạc, quỳ gối trước mặt Phá Nam Phi.
- Ngươi lui xuống trước đi.
Liếc nhìn Tô Nhan một cái, Phá Nam Phi nhàn nhạt ra lệnh.
- Vâng!
Không dám có chút nào do dự, Tô Nhan lập tức lui ra.
Đợi sau khi Tô Nhan rời đi, lúc này Phá Nam Phi mới lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên đùa giỡn hoa chiêu.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc thản nhiên đáp:
- Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, có thể đùa giỡn hoa chiêu gì được? Chẳng qua là tìm chút thú vui cho mình thôi, nữ nhân xinh đẹp như vậy ở ngay bên cạnh, nếu cứ vậy bỏ qua, há không phải lãng phí.
Chuyện Tô Nhan, Bạch Nhạc căn bản không cách nào giải thích rõ ràng, đành phải làm ra bộ dạng háo sắc để che lấp.
Hừ nhẹ một tiếng, tuy có chút bất mãn, song kỳ thực, đối với loại chuyện nhỏ nhặt này Phá Nam Phi cũng không quá để tâm:
- Chỉ cần ngươi thành thật phối hợp, đừng nói chỉ một nữ nhân, dù ngươi muốn chỗ tốt nào khác, ta đều có thể thỏa mãn ngươi! Nhưng nếu muốn đùa giỡn hoa chiêu với ta, ngươi biết hậu quả rồi đấy.
- Ta phối hợp hay không, ngươi cứ thử thì biết! Chẳng qua, ta phải nhắc nhở ngươi, tu luyện Thông Thiên Ma Công dẫn lên động tĩnh không nhỏ, nếu lúc tu luyện bị người khác biết được, vậy cũng đừng trách ta.
Hừ lạnh một tiếng, Phá Nam Phi hờ hững nói:
- Ba ngày sau ta sẽ tuyên bố bế quan, đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ mang ngươi đến chỗ an toàn.
Trong lòng hơi hoảng, Bạch Nhạc lại không lo lắng bị hoài nghi, lần nữa mở miệng nói:
- Ta muốn nữ nhân vừa nãy kia, ba ngày sau, ai biết còn có thể sống tiếp hay không.
- Tùy ngươi!
Phất tay áo rời đi, Phá Nam Phi hờ hững nói.
Trên thân tất cả đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đều có huyết cấm, hắn căn bản không lo lắng Tô Nhan dám phản bội, tự nhiên liền không quá để ý.
Chính như cách nghĩ của Chu Mộng Dương vậy, Phá Nam Phi vô thức cho rằng, Bạch Nhạc chẳng qua chỉ thèm muốn mỹ sắc của Tô Nhan mà thôi, đối với một tên thiếu niên mà nói, chuyện này không có gì lạ cả.
Ba ngày, chỉ cần sau ba ngày, hắn liền có thể xử lý xong hết thảy những chuyện khác, sau đó lấy cớ bế quan bức hỏi Thông Thiên Ma Công.
Ở trong mắt hắn, đối phương trước sau gì cũng đã là người chết, trước khi chết muốn kiếm chút chỗ tốt, cần gì phải quá so đo.
…
Thân phận Cổ Hiên này có không ít phiền phức, nhưng lại cũng có một chỗ tốt, đó chính là không cần kiêng nể gì ai!