Bạch Nhạc không cần lá mặt lá trái với bất cứ kẻ nào, một lời không hợp liền có thể trở mặt ngay lập tức, chưa hẳn không có người bất mãn, song tuyệt đối không ai dám biểu lộ ra mặt.
Biểu hiện như thế, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Phá Nam Phi, nhưng mà Phá Nam Phi đã coi Bạch Nhạc là người chết, tự nhiên không thèm để ý, cảnh này rơi vào trong mắt người khác, lại càng thêm phần chứng minh Phá Nam Phi dung túng Cổ Hiên.
Chính vì thế, mặc dù Tô Nhan rất không nguyện ý, song vẫn được đưa đến bên người Bạch Nhạc.
Nhìn bộ dạng đắc ý kia của Bạch Nhạc, Tô Nhan hận không thể trực tiếp đi tố giác hắn, đồng quy vu tận với hỗn đản này.
Đương nhiên, cũng không phải là không có chỗ tốt.
Đánh lên cái cờ đùa giỡn Tô Nhan, Phá Nam Phi tận lực chừa ra không gian riêng tư cho Bạch Nhạc, chỉ cần đảm bảo không trốn đi được, liền mặc kệ cho hắn làm bậy.
Mà đấy, vừa khéo cũng là điều Bạch Nhạc tưởng muốn.
- Rốt cục ngươi muốn thế nào?
Tùy ý mặc cho Bạch Nhạc ôm vào trong ngực, Tô Nhan tức giận hỏi.
- Tất nhiên là chạy đi ra!
Lườm nàng một cái, Bạch Nhạc bực bội nói:
- Chẳng lẽ ngươi tưởng muốn đùa giả thành thật với ta?
- . . .
Trước nay luôn là Tô Nhan đi đùa giỡn người khác, giờ bị Bạch Nhạc đùa giỡn ngược lại, làm sao nàng có thể không giận, chỉ là với tình hình lúc này, nàng thật không làm gì được Bạch Nhạc.
- Ngươi muốn trốn đi ra là chuyện của ngươi, kéo ta xuống nước làm gì?
- Một người kế ngắn, hai người kế dài mà! Một mình ta không nghĩ ra được cách gì hay, ở chỗ này cũng chỉ có ngươi là có thể tín nhiệm, ngươi nói không tìm ngươi thì ta biết tìm ai?
Không tìm mượn cớ, Bạch Nhạc trực tiếp nói thẳng.
- Phá Nam Phi sớm đã biết ngươi là Cổ Hiên giả, đúng không?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Tô Nhan trầm giọng hỏi.
- Đúng!
Gật đầu, về điểm này, Bạch Nhạc không có ý giấu diếm.
- Vậy ai cũng hết cách.
Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phá Nam Phi nghi tâm cực nặng, ngày thường, trừ Cổ Hiên ra, hắn căn bản không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, giờ đã biết được ngươi là giả, tất nhiên thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm ngươi, ngươi dù có giết ta, ta cũng hết cách.
Trên thực tế, không cần Tô Nhan nói, Bạch Nhạc cũng có thể đoán được, nghe xong lời này của Tô Nhan, hắn không có vẻ gì là thất vọng, trực tiếp nói thẳng nói:
- Vậy thì ngẫm kỹ lại xem, hắn có nhược điểm nào không, vô luận là từ tính cách hay công pháp.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Tức thì, Tô Nhan bị dọa cho nhảy dựng, hạ giọng hỏi khẽ.
Chỉ là lần này Bạch Nhạc lại không đáp lời.
Có mấy lời để ở trong lòng, ai nấy lòng dạ biết rõ là được, không cần thiết phải nói ra.
Sự thực đặt ở trước mắt, giờ muốn đi tất phải qua cửa Phá Nam Phi, như vậy, muốn sống sót, cách duy nhất tự nhiên chính là giết chết đối phương.
Cảm nhận được sự kiên quyết của Bạch Nhạc, Tô Nhan trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Phá Nam Phi sinh tính đa nghi, hơn nữa còn rất bảo thủ, một khi đưa ra quyết định, liền khó mà chịu ảnh hưởng từ bất cứ người nào! Ta không biết ngươi làm thế nào để hắn không giết ngươi, nhưng chỉ cần có thể khiến hắn một mực hoài nghi, hắn liền sẽ không dễ dàng ra tay.
- Còn về phần công pháp, mặc dù ngoài mặt Phá Nam Phi là sư tôn ta, nhưng trên thực tế, ta cótruyền thừa khác, hắn cũng chưa từng thực sự truyền qua công pháp cho ta, chẳng qua ta nghe Cổ Hiên nói. . . Phá Nam Phi nói qua, tinh túy công pháp Huyết Ảnh Ma Tông nằm hết ở chữ “sát”.
- Sát?
Bạch Nhạc tự nhận đã từng giao thủ qua với không ít đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng lời này lại vẫn khiến hắn không khỏi mơ hồ.
- Còn nữa, mặc dù Phá Nam Phi rất ít khi dùng binh khí, nhưng hắn vẫn có binh khí, nghe nói là một chiếc Phi Luân màu máu. . .
Chính đang thấp giọng nói chuyện, Tô Nhan đột nhiên cảm thấy thân thể cứng đờ, nửa đoạn sau căn bản chưa kịp nói ra miệng, môi liền đã bị Bạch Nhạc trực tiếp chặn lại.
Răng môi dính sát vào nhau, nháy mắt đó, đầu óc Tô Nhan vù vù vang dậy, nhất thời trống rỗng không nghĩ được gì.
Mặc dù tu luyện mị công, bộ dạng cũng một mực như là yêu nữ, nhưng trên thực tế, Tô Nhan lại không hề có bất cứ kinh nghiệm tiếp xúc với nam nhân nào, trước kia lúc Cổ Hiên còn sống, cùng lắm chỉ dừng ở kéo tay, ôm ấp mà thôi.
Giờ đột nhiên bị Bạch Nhạc hôn như vậy, cả người Tô Nhan chợt ngây dại, quan trọng hơn là, đợi lúc nàng ý thức được chuyện gì xảy ra, cũng đoán được tất là Phá Nam Phi đi tới, như thế, nàng lại càng không dám phản kháng, đành mặc cho Bạch Nhạc khinh bạc.
Trên thực tế, Phá Nam Phi chỉ vừa khéo đi qua liếc nhìn một cái chứ không thực sự tới gần, thoáng chốc liền đã xoay người rời đi.
Đợi xác nhận Phá Nam Phi đi rồi, lúc này Bạch Nhạc mới đẩy Tô Nhan ra.
Ba!
Hồi thần lại, Tô Nhan giơ tay tát một cái lên mặt Bạch Nhạc.
- Vô sỉ!
Chịu thiệt, mắt thấy Tô Nhan còn muốn động thủ, mí mắt Bạch Nhạc đột nhiên vừa nhảy, lập tức vươn tay bắt lấy cổ tay Tô Nhan, quát:
- Phi, ngươi tưởng ta cam tâm tình nguyện chắc? Toàn là nước dãi, ghê chết mẹ!