- . . .
Nếu nói cái tát trước đó chỉ là phản ứng trong vô thức, như vậy nghe được lời này của Bạch Nhạc, Tô Nhan liền triệt để bạo tẩu.
Nước dãi? Ác tâm? !
Hỗn đản này còn nói tiếng người nữa ư?
- Khốn khiếp, ta với ngươi liều mạng!
Tức thì, Tô Nhan thậm chí không để ý tới Phá Nam Phi còn ở bên ngoài, ma khí đột nhiên bạo phát, trực tiếp đụng tới Bạch Nhạc, tư thế đó, thật rất có xu thế đụng chết Bạch Nhạc mới thôi.
... ...
- Chọn đặt sơn môn ở Vô Vọng Cốc đi.
Thu được tình báo mấy tên thuộc hạ đắc lực đưa lên, trong đó bao gồm cả của Phá Nam Phi, Huyết Vô Ngân thoáng trầm ngâm một lát, sau đó ra quyết định nói.
Cái gọi là Vô Vọng Cốc, trên thực tế chính là nơi sơn cốc trước đây bọn Bạch Nhạc từng tra xét qua, đó là một nơi linh mạch bỏ hoang, hơn nữa đương thời Huyết Ảnh Ma Tông cũng từng kinh doanh, hoàn cảnh tính là quen thuộc.
Dù linh khí sẽ tương đối mỏng manh chút, cũng không tính phúc địa gì cả, nhưng đối với Huyết Ảnh Ma Tông hiện thời mà nói, chỉ cần có thể trùng kiến sơn môn, vậy chính là khởi đầu tốt nhất! Ngày sau nếu tìm được cơ hội, vô luận là Hàn Sơn hay Thất Tinh Tông, có sơn môn nào mà không thể đoạt?
- Ma Quân, Phá Nam Phi nói, thời gian gần đây hắn có chút tâm đắc trong tu hành, hi vọng có thể bế quan, sự vụ trong tông còn mong ngài phái người khác tạm thời tiếp quản.
Khẽ khom lưng, Dương Hàn trầm giọng nói.
- Bế quan?
Mí mắt hơi nhảy, trong lòng Huyết Vô Ngân không khỏi cười lạnh.
- Không cần tạm thời, kể từ hôm nay, sự vụ trong tông do ngươi tiếp quản.
Khoát khoát tay, Huyết Vô Ngân trực tiếp phân phó nói.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Nghe vậy, Dương Hàn lập tức đại hỉ, vội vàng đáp ứng.
Luận thực lực, hắn tự nhận không kém Phá Nam Phi, chỉ là nếu luận tư lịch thì lại kém nhiều, mấy năm gần đây, Huyết Vô Ngân cũng một mực tín nhiệm Phá Nam Phi hơn! Nhưng giờ đây, Phá Nam Phi lại tự tìm đường chết, bỏ gánh giữa lúc quan trọng như khi trùng kiến sơn môn, dẫn phát Ma Quân bất mãn, đoạt đi quyền lực trong tay, thế chẳng phải tự tìm đường chết thì là gì?
Đương nhiên, đối với hắn mà nói, đây chính là chuyện tốt bằng trời! Phải biết, xưa nay Huyết Vô Ngân không quản chuyện tông môn, câu này bằng với để cho hắn thay thế vị trí Phá Nam Phi, trở thành nhân vật dưới một người trên vạn người.
Có câu nói này của Huyết Vô Ngân, dù ngày sau Phá Nam Phi bế quan đi ra, thật có đột phá, cũng đừng hòng đoạt về quyền lực.
- Lui xuống đi!
Nhàn nhạt phân phó một câu, Huyết Vô Ngân trực tiếp đuổi người.
- Tiết Binh!
Tùy theo Huyết Vô Ngân vừa dứt lời, liền có một bóng áo đen xuất hiện trước mặt Huyết Vô Ngân.
- Âm thầm giám sát Phá Nam Phi! Lúc cần thiết, có thể hạ sát thủ!
- Tuân mệnh!
Lạnh lùng đáp một tiếng, người áo đen được xưng Tiết Binh lập tức lui ra, chỉ giây lát liền tan biến trong màn đêm.
Chọn bế quan vào lúc này, Huyết Vô Ngân tự nhiên rõ ràng lý do, chỉ là, hắn căn bản không lo lắng Phá Nam Phi thật có thể được đến Thông Thiên Ma Công.
Để cho Tiết Binh theo dõi, chẳng qua là đề phòng vạn nhất mà thôi.
Nếu Thông Thiên Ma Công dễ dàng đắc thủ như vậy, hắn sớm đã đích thân ra tay, làm gì tới lượt Phá Nam Phi.
Cảnh giới không đến, nói cái gì đều là vô dụng.
Trong mắt hắn, Phá Nam Phi chỉ là đồ ngu thấy lợi mờ mắt, chết không có gì đáng tiếc, nhưng cái tên truyền nhân Ma Quân kia lại rất thú vị.
Tiết Binh am hiểu nhất chính là ám sát, lúc cần thiết, có thể trực tiếp diệt trừ Phá Nam Phi, tự nhiên cũng có thể diệt trừ truyền nhân Ma Quân.
Đương nhiên. . . Quan trọng hơn hết là, giả như thật có gì ngoài ý, Tiết Binh cũng có thể trực tiếp vứt bỏ.
Bởi vì, dù ở trong Huyết Ảnh Ma Tông cũng không có ai biết thân phận và lai lịch Tiết Binh.
... ... ... . ..
- Sư tôn, hết thảy đã bố trí xong, tất cả những người biết chuyện đều đã được xử trí.
Giơ tay làm ra động tác cắt cổ, tên đệ tử trước mặt nhẹ giọng nói.
Bạch Nhạc đang chuẩn bị, Phá Nam Phi tự nhiên cũng có chuẩn bị, lại không phải đề phòng Bạch Nhạc, mà là phòng bị người khác trong Huyết Ảnh Ma Tông. Một khi tin tức hắn mưu đồ Thông Thiên Ma Công truyền ra sẽ đưa tới phiền phức lớn cỡ nào, hắn là người rõ ràng nhất.
Địa điểm đã xác định xong, là một nơi động phủ xưa kia hắn đặc ý mở ra cho Cổ Hiên bế quan, hơn nữa còn rất kín đáo, căn bản không có ai biết, giờ lại sai tên đệ tử này bố trí trận pháp, đảm bảo cách tuyệt hết thảy khí tức.
Ngay cả người tham gia bố trí trận pháp cũng đều xử lý, giờ chỉ còn thiếu mỗi bước sau cùng mà thôi.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, tên đệ tử trước mặt thậm chí còn chưa kịp phản ứng, liền đã bị trực tiếp vặn gãy cổ.
Trên đời này chỉ có người chết mới là an toàn nhất.
Nhưng vừa nghĩ đến Cổ Hiên, trong lòng Phá Nam Phi không khỏi có chút đau lòng! Tâm huyết gần hai mươi năm, thật không dễ dàng mới bồi dưỡng ra được một truyền nhân như vậy, nói không có liền không có. Thâm cừu đại hận này, há nói thả xuống liền có thể thả xuống.