Ở đây toàn là đệ tử Thất Tinh Tông, bọn hắn có một quy tắc ngầm, vô luận là ai, chỉ cần lần đầu tiên nhìn thấy Hà Tương Tư mà vẫn giữ được bình tĩnh, không có chút nào thất thố, bọn hắn liền nguyện ý tự phạt ba chén!
Lúc này chúng nhân thấy Dương Bằng giải thích quy tắc cho Bạch Nhạc, ai nấy đều tự giác bưng chén nhận phạt.
Nghe thế, Bạch Nhạc không khỏi có chút dở khóc dở cười, chỉ là từ điểm này có thể nhìn ra, quan hệ ngày thường của đám này có vẻ rất không sai.
Cũng như Mạc Vân Tô, Hà Tương Tư không phải bình hoa, đằng sau dung mạo xinh đẹp kia là thực lực rất đáng sợ, dù là Mạc Vân Tô cũng không nguyện trêu chọc nàng, không phải là vì cái gọi là trai hiền không đấu với nữ, mà là Mạc Vân Tô thật không làm gì được đối phương.
So với người khác, hai đối tượng này mới là thiên tài Thất Tinh Tông mà Dương Bằng thực sự muốn giới thiệu cho Bạch Nhạc.
Trên thực tế, lần này hai người cũng sẽ xông Thất Tinh Tháp.
Vài chén xuống bụng, chúng nhân dần quen thuộc với nhau.
Từ trong miệng người khác, Bạch Nhạc biết được, Hà Tương Tư và Mạc Vân Tô vốn là bằng hữu vô cùng tốt, thậm chí trưởng bối tông môn còn có ý tác hợp bọn hắn thành đạo lữ.
Chỉ là, Mạc Vân Tô thiên tính phong lưu, thường thường trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn khiến một vị tiểu sư muội của Hà Tương Tư thương tâm gần chết, tự sát thân vong.
Từ đó về sau, hai người triệt để trở mặt, nếu không có Dương Bằng đứng giữa, căn bản sẽ không ngồi chung một bàn.
Từ điểm này cũng có thể thấy được nhân duyên của Dương Bằng trong chúng nhân tốt đến thế nào.
Nếu nói, trước kia Bạch Nhạc còn không có ấn tượng gì với cái gọi là thiên tính phong lưu của Mạc Vân Tô, nhưng vừa nghe nói thế, ấn tượng trong lòng đối với Mạc Vân Tô lập tức kém đi mấy phần, vô luận vì nguyên nhân gì, bởi vì trêu hoa ghẹo nguyệt mà hại người ta tự sát, thực sự khó có hảo cảm cho được.
- Bạch huynh đệ, nghe nói lần này ngươi đến cũng là vì Thất Tinh Tháp?
Bên này Bạch Nhạc còn nghĩ đến chuyện Mạc Vân Tô, bên kia Mạc Vân Tô đã chủ động đi tìm tới.
- Ừm!
Khẽ gật đầu, chỉ là thái độ Bạch Nhạc hiển nhiên đã nhạt hơn khi nãy mấy phần.
Mạc Vân Tô lại tựa hồ không nhận ra điểm này, tự nhiên mở miệng nói:
- Không dối gạt ngươi, lần này Hà sư muội kích ta đáp ứng, lúc bước vào Thất Tinh Tháp, ta và nàng đồng thời vứt bỏ lệnh bài thân phận, cũng như người ngoài, phải tự mình đối mặt với nguy hiểm trong Thất Tinh Tháp.
Thoáng ngừng một lát, Mạc Vân Tô tiếp tục nói:
- Nói ra lời này tựa hồ có chút giao thiển ngôn thâm, nhưng ngươi đã là bằng hữu của Dương huynh, ta nói thế chắc cũng không tính quá mức mạo muội!
Nói đến đây, Mạc Vân Tô khẽ khom lưng, nhẹ giọng nói tiếp:
- Cả đời Mạc Vân Tô ta, điều không nguyện nhất là thiếu nợ nhân tình người khác, nhưng vô luận thế nào, chuyện trước đây là ta có lỗi với Hà sư muội, nàng tính tình chấp ảo, tâm địa lại rất tốt. Nếu để mặc nàng đấu khí với ta, sợ rằng tới trong Thất Tinh Tháp sẽ gặp nguy hiểm.
- Vậy nên, ta muốn nhờ ngươi đồng hành với nàng. . . Nếu thật gặp phải nguy hiểm nào đó mà không cách nào chống đỡ, còn mong ngươi tống nàng đi ra! Mạc mỗ tất có hậu báo!
Nói tới chỗ này, Mạc Vân Tô đột nhiên hướng về phía Bạch Nhạc khom lưng cúi người.
Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Mạc huynh nói vậy là cho rằng ta nhất định không cách nào xông qua Thất Tinh Tháp?
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô hơi ngớ, có chút lúng túng nói:
- Mạc mỗ không phải ý này!
- Mạc huynh, nếu thật áy náy với chuyện trước đây, vậy cũng nên tạ lỗi với vị sư muội đã chết đi sư kia, chứ không phải với Hà cô nương.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Nếu ngươi thật sợ Hà cô nương gặp nguy hiểm, sao không trực tiếp nhận thua, kiên trì mang lệnh bài thân phận vào Thất Tinh Tháp? Hoặc là, dứt khoát buông bỏ cơ hội xông vào Thất Tinh Tháp lần này, nếu ngươi buông bỏ, đoán rằng Hà cô nương cũng sẽ không kiên trì mạo hiểm làm gì?
- . . .
Lời này nhất thời khiến cho sắc mặt Mạc Vân Tô vô cùng khó coi.
Khẽ phất tay áo, Bạch Nhạc thản nhiên nói:
- Vừa nãy Mạc huynh có nói một câu rất đúng, giao thiển ngôn thâm, ngươi ngay cả ta là người thế nào đều không làm rõ ràng, liền chạy tới nói với ta cái gì mà tất có hậu báo, ngươi không thấy quá hoang đường à?
- Bạch huynh đệ, sợ là ngươi có chút hiểu lầm với ta, việc này. . .
Mạc Vân Tô còn muốn nói tiếp, lại bị Bạch Nhạc trực tiếp ngắt lời:
- Mạc huynh không cần giải thích với ta, ta có hiểu lầm với ngươi hay không, cái đó không quan trọng! Mạc huynh, mời về cho.
- . . .
Huýt một phát mũi dính đầy bụi ở chỗ Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô thở dài một tiếng, lập tức xoay người rời đi.
Gần như ngay khi Mạc Vân Tô vừa rời đi, Hà Tương Tư liền cũng tới:
- Bạch huynh đệ, Mạc Vân Tô nói gì với ngươi?
Thoáng trầm mặc một lúc, mặc dù có bất mãn với Mạc Vân Tô, nhưng Bạch Nhạc rốt cục không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, bèn lắc lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là tán gẫu mấy câu thôi! Nhưng mà, việc ngày xưa, tiểu đệ cũng hơi có nghe thấy, Hà tiên tử đấu khí với người thế này, thực sự không đáng, còn mong Hà tiên tử nghĩ lại.
….