Cao thủ tranh phong, vốn là ở trong gang tấc.
Chỉ thoáng kéo chân ngắn ngủi, lại đủ để khiến Bạch Nhạc thong dong thoát thân.
- Mạc huynh, có gan thì ngươi tới mà đuổi, chúng ta lại đại chiến năm trăm hiệp!
Gần như đồng thời, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, nhẹ nhàng nhảy vào trong lối vào tầng thứ năm.
Phốc!
Mắt thấy thân hình Bạch Nhạc tan biến, lại cường hành chống đỡ một đợt linh lực xung kích, Mạc Vô Tình tức đến độ phun ra hai búng máu tươi!
Đại chiến năm trăm hiệp con mẹ ngươi, nếu không trốn, giết ngươi nào cần năm trăm hiệp? Năm chiêu đều đủ rồi!
Nhưng nhìn lối vào tầng thứ năm gần trong gang tấc kia, Mạc Vô Tình lại không đề lên nổi dũng khí đuổi theo.
Khoan nói Văn Trạch và Lý Phù Nam tất đang ở tầng thứ năm, tuyệt đối sẽ không dung nhẫn hắn đuổi giết Bạch Nhạc, quan trọng hơn là, hắn thật không dễ dàng mới bức đối phương lên tầng thứ năm, cơ hội đổi lấy không thể cứ vậy mất đi!
Ở chỗ này, dưới ảnh hưởng của linh lực xung kích, hắn đều không giết được Bạch Nhạc. Nếu như bước vào tầng thứ năm, uy áp từ linh lực xung áp lần nữa tăng vọt, khi ấy, sợ rằng sẽ thành Bạch Nhạc tranh thủ cơ hội giết chết hắn.
Hít sâu một hơi, trong lòng Mạc Vô Tình rõ ràng, bỏ lỡ một kiếm vừa rồi, hắn liền đã mất đi cơ hội tốt nhất để chém giết Bạch Nhạc.
Trong mắt chớp qua một tia hàn mang, Mạc Vô Tình lạnh lùng lẩm bẩm:
- Bạch Nhạc, đừng tưởng chuyện này đã kết thúc ở đây, ta không tin hai người bọn họ có thể ngồi nhìn ngươi nhẹ nhàng vượt lên vậy đâu!
Nếu có hắn tại trường, đối phương tất sẽ cùng lúc đối phó hắn, nhưng một khi không có hắn, chuyện này liền sẽ phát triển theo một hướng khác.
Nhân tâm vốn là thứ khó lường nhất trên đời này.
Hắn kiêng sợ tiềm lực Bạch Nhạc, tương tự, hắn không tin hai người Lý Phù Nam và Văn Trạch sẽ thờ ơ đứng nhìn.
Muốn vượt qua bọn hắn hoàn thành khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Gượng qua đợt linh lực xung kích, Mạc Vô Tình thu nhiếp tâm thần, lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Mặc dù mất đi cơ hội, nhưng Mạc Vô Tình vẫn chưa từ bỏ ý định.
Trên thực tế, cảm ngộ đối với linh lực xung kích của hắn cũng đã có được tiến triển cực lớn, nếu không phải Bạch Nhạc đột nhiên quấy rối, không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể tìm được cách hóa giải lực lượng linh lực xung kích, bước đến tầng thứ năm, khi ấy, tự nhiên còn sẽ có cơ hội phân ra thắng bại với Bạch Nhạc.
…
Coong!
Vô luận thế nào Bạch Nhạc cũng không nghĩ tới, mới vừa bước vào tầng thứ năm, đập mắt mà đến lại là một mảnh mưa kiếm!
Nháy mắt, lông măng khắp người dựng thẳng cả lên, thậm chí không kịp suy tư, kiếm trong tay đã bất thần xuất vỏ, nháy mắt hóa thành một phiến kiếm ảnh, bảo hộ khu vực trước mặt!
Linh Tê Nghênh Khách!
Thức mở đầu trong Linh Tê Kiếm Quyết, tựa hồ chỉ là một chiêu vô cùng đơn giản, nhưng trong tình huống này, không nghi ngờ lại cực hữu hiệu!
Gần như đồng thời, linh lực xung kích cũng theo tới, sát na đó, áp lực lớn đến mức khiến Bạch Nhạc tưởng muốn thổ huyết.
Quá khủng bố!
Mặc dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng thật đến khi đạp bước tiến vào, đón đầu lại là tình cảnh thế này, Bạch Nhạc không khỏi bị đánh mộng!
Bước đến tầng thứ năm, độ khó so với tầng thứ nhất ước chừng đề thăng mười sáu lần!
Mức tăng theo cấp số nhân này, quả thật khiến người tuyệt vọng!
Gần gần chỉ trăm nhịp thở, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, mỗi nhịp thở đều cực kỳ gian nan, đợi khi đợt linh lực xung kích kết thúc, Bạch Nhạc thậm chí đến cả sức lực nhìn quanh đều không có, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất.
- Mẹ nó chứ, có cần biến thái vậy không? !
Bắt lấy kiếm, Bạch Nhạc nhất thời nhịn không được chửi ầm lên!
- Bạch Nhạc? Sao lại là ngươi?
Đúng lúc này, cách đó không xa, giọng Lý Phù Nam đột nhiên vang lên.
Thẳng đến hiện tại, Bạch Nhạc mới chú ý thấy, nơi không xa, hai người Lý Phù Nam và Văn Trạch chính đang đứng đối diện nhau, bộ dạng đều rất chật vật, so sánh ra, kỳ thực trạng thái Bạch Nhạc đã tính là không tệ.
- Lý sư huynh, Văn sư huynh, sao các ngươi còn ở chỗ này?
Nhìn hai người, Bạch Nhạc không khỏi ngạc nhiên.
Trừng mắt một cái, Văn Trạch tức giận đáp:
- Nói nhảm, không ở đây thì ở đâu? Tầng này biến thái như vậy, ngươi nghĩ chúng ta có thể dễ dàng xông qua được chắc?
So với lúc mới vừa bước lên tầng này, tình cảnh hiện tại quả thực rất bết bát.
Bị Mạc Vô Tình bức đi lên, vừa đến nơi liền đối mặt mưa kiếm, trực tiếp đánh mộng hai người, trên thân chịu không biết bao nhiêu kiếm, có thể nói là một thân thương tích, vết máu đầy người, tình cảnh nhếch nhác bất kham.
Nếu ác thêm một chừng, không chừng mạng nhỏ hai người đã phải nằm lại chỗ này.
Khắc ấy, hai người hối hận không thôi, nếu sớm biết như vậy, bọn hắn thà liều mạng với Mạc Vô Tình chứ quyết không tùy tiện đi lên.
Đáng tiếc, trên đời này hiển nhiên không bán thuốc hối hận, Thất Tinh Tháp căn bản không cho cơ hội lui về tầng bên dưới.
Cũng may hai người đều là thiên tài nhất đẳng, tâm chí kiên cường, rốt cục cắn răng chống đỡ được.
Dù bị thương không nhẹ, song tùy theo có được tâm lý chuẩn bị, dưới uy hiếp thế này, tiến bộ hai người đều cực nhanh, qua một ngày, đợi khi Bạch Nhạc đi vào, bọn hắn đã miễn cưỡng cầm cự được.