Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379 - Mưa Kiếm Đầy Trời (2)

Chương 379 - Mưa kiếm đầy trời (2)
Chương 379 - Mưa kiếm đầy trời (2)

Kỳ thực trong lòng hai người còn có vài phần đắc ý, muốn đợi xem Mạc Vô Tình tiến vào, đối mặt mưa kiếm đổ ập tới sẽ nhếch nhác thế nào, thậm chí có thể nhân cơ hội hạ thủ với Mạc Vô Tình, báo thù khi trước!

Nhưng chẳng ai ngờ, không đợi được Mạc Vô Tình, lại đợi được Bạch Nhạc đi vào.

Đáng hận hơn cả là, gia hỏa này lại có thể cường hành chống đỡ, thậm chí còn ứng đối nhẹ nhàng hơn cả bọn bắn.

Mà lại, đứa trời đánh này rõ ràng chẳng hề hấn gì, lại vẫn chửi ầm lên nói khảo nghiệm tầng này biến thái...

- Mạc Vô Tình đâu?

Nhún nhún vai, Bạch Nhạc lười nhác đáp:

- Ta vừa mới làm xong một trận với hắn, mặc dù không thắng được, chẳng qua nhân lúc tinh lực xung kích, ta liền trực tiếp chạy lên đây, đứa kia không có gan đuổi theo.

- ...

Làm một trận với Mạc Vô Tình?

Tức thì, hai người không khỏi sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.

Từ lúc nào mà Bạch Nhạc đã có thể so chiêu với Mạc Vô Tình? Thế chẳng phải đồng nghĩa với, hiện tại Bạch Nhạc đã có tư cách cạnh tranh với bọn hắn?

Chỉ là, nhất thời, hai người lập tức nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi!

Nghĩ đến Bạch Nhạccó thể nhẹ nhàng chống đỡ linh lực và mưa kiếm xung kích, bọn hắn muốn không tin cũng không được.

Nhưng mà... Thế này có phải hơi quá biến thái rồi không?

- Bạch Nhạc, ngươi tham ngộ ra huyền cơ trong linh lực xung kích?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Văn Trạch nhịn không được hỏi.

- Đúng vậy!

Khóe miệng thoáng nhếch lên, thấy bộ dạng kinh ngạc của đối phương, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút đắc ý, cố ý úp mở một phen.

- Điều này sao có thể... Sao ngươi làm được?

Cơ mặt co quắp lại, Văn Trạch vẫn khó mà tin tưởng.

- Đơn giản thôi, bắt đầu từ tầng thứ nhất, ta đã cảm ngộ biến hóa trong linh lực xung kích, thẳng đến khi nắm giữ mới bước lên tầng tiếp theo! Trên đường cứ thế đi tới, liền tới chỗ này.

Trải tay ra, Bạch Nhạc thần sắc vô tội đáp.

- ...

Nghe câu trả lời đầy gợi đòn này của Bạch Nhạc, vô luận Văn Trạch hay Lý Phù Nam đều không nhịn được xung động muốn đánh người.

Giả bộ ngây thơ vô tội, kỳ thực trong lòng Bạch Nhạc sớm đã vui nở hoa.

Lúc trước gặp phải Hà Tương Tư, hắn liền từng nói qua, xông quá nhanh, chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Giờ thấy được bộ dạng chật vật của hai người, không nghi ngờ đã chứng thực phán đoán kia, hắn há có thể không vui cho được.

Trừng mắt một cái, Văn Trạch tức tối nói:

- Còn giả vờ giả vịt gì nữa, muốn cười thì cứ cười đi, hai chúng ta không gian trá như ngươi đâu.

- Sao lại gian trá, đó là cơ trí! Cơ trí, hiểu không?

Bĩu môi tỏ ý không đáng, Bạch Nhạc nghiêm túc cải chính.

- Bạch tiểu tử, ngươi đắc ý cái gì! Dù ngươi chiếm được tiện nghi từ linh lực xung kích, nhưng chắc không ngờ tầng này sẽ có mưa kiếm đúng không? Ngươi lại mạnh hơn chúng ta bao nhiêu? Giờ chúng ta đều cùng điểm xuất phát mà thôi.

Hừ nhẹ một tiếng, Văn Trạch châm chọc nói.

Đúng thật, hiện tại bọn hắn ứng phó có vẻ chật vật hơn Bạch Nhạc một ít, nhưng so với khi mới bước vào thì đã cải thiện nhiều.

Ở trong tầng này một ngày, tuy bọn hắn chịu không ít khổ, nhưng dựa vào thực lực cường đại, vẫn có thể cắn răng kiên trì, hơn nữa còn được đến thu hoạch cực lớn!

Nhắc tới đây, trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu ra, chính như khi trước hắn nói với đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, song phương chẳng qua là lựa chọn hai phương thức ứng đối khác nhau mà thôi.

Sau cùng vẫn tính là thù đồ đồng quy!

Như thế tính ra, quả thật ai cũng không mạnh hơn ai.

Muốn nói thực sự thua thiệt, ngược lại là Mạc Vô Tình!

Hắn tự cho là thông minh, bức Lý Phù Nam và Văn Trạch đi lên tầng thứ năm, muốn dùng chiêu này để kéo dài tốc độ cảm ngộ của hai người, lại quên mất, thường thường, áp lực mới là động lượng thúc đẩy người ta đi tới.

Ở tầng thứ năm, hai người tuy chịu rất nhiều đau khổ, nhưng dưới hoàn cảnh tàn khốc đó, tốc độ cảm ngộ ngược lại nhanh hơn hắn nhiều.

Thế là dẫn đến, hắn còn chưa triệt để thích ứng linh lực xung kích ở tầng thứ tư, Lý Phù Nam và Văn Trạch lại đã đứng vững gót chân ở tầng thứ năm.

Đương nhiên, từ dài hạn mà luận, đợi khi Mạc Vô Tình đột phá, bước đến tầng thứ năm, ứng phó với mưa kiếm đầy trời này tự nhiên sẽ nhẹ nhàng chút, không đến nỗi chật vật như bọn Lý Phù Nam.

Nhưng vấn đề ở chỗ, khảo nghiệm trong Thất Tinh Tháp, một phần khốn khó nằm ở thời gian!

Nếu tất cả mọi người đều có thể ở lại không hạn chế trong Thất Tinh Tháp, như vậy dù là đệ tử tư chất bình thường cũng có thể ngộ ra cảnh giới Nhập Vi, thậm chí triệt để xông qua Thất Tinh Tháp!

Mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra, thời gian chỉ một mực giới hạn trong ba ngày!

Như thế, số thiên phú ngộ tính không đủ, tự nhiên khó có thời gian đi cảm ngộ, sau cùng đại bộ phận sẽ không thu hoạch được gì, u ám rời khỏi Thất Tinh Tháp.

Mà Mạc Vô Tình, cơ hồ có thể nói đã uổng phí nguyên một ngày, lại bị Lý Phù Nam và Văn Trạch kéo ra khoảng cách, theo đó khả năng xông qua Thất Tinh Tháp cũng giảm đi nhiều.

Đạo lý rất đơn giản, ba người vừa nghĩ, lập tức liền hiểu ra.

Bình Luận (0)
Comment