- Đúng là thông minh quá bị thông minh hại, đợi lúc hắn phát hiện ra, e là hối hận chết mất.
Cười lạnh một tiếng, Văn Trạch không chút che giấu giễu cợt nói.
- Mạc Vô Tình tính là đi đứt, chỉ không biết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông khác thế nào rồi.
Lắc lắc đầu, Lý Phù Nam nhẹ giọng nói.
Nhắc tới đây, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, thoáng trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng nói:
- Ta giết mười mấy tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, số còn lại chắc đang bị các sư huynh đệ Đạo Lăng Thiên Tông vây công, đoán chừng ai cũng không chạy thoát được, lần này Huyết Ảnh Ma Tông tính là triệt để đi đứt.
- Ngươi giết mười mấy tên?
Nghe nói thế, tức thì, Văn Trạch và Lý Phù Nam đều không khỏi kinh hô.
Nhắc tới chuyện này, nét mặt Bạch Nhạc thoáng khó coi mấy phần:
- Văn sư huynh, có một chuyện ta một mực không dám nói cho ngươi! Trước đây lúc Thánh Nữ rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, vì sợ Dạ Nhận tiếp tục hãm hại, liền tặng ta một tấm kiếm phù giữ mạng!
- Hả? Thánh Nữ tặng ngươi kiếm phù?
Tròng mắt trợn trừng, Văn Trạch chỉ vào Bạch Nhạc, hổn hển nói:
- Ngươi dùng rồi?
Gật đầu, Bạch Nhạc giải thích:
- Lúc gặp phải đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia, ta vẫn đang ở tầng thứ hai, khi ấy ta chưa thể lĩnh ngộ pháp môn trong linh lực xung kích, thực lực còn xa mới mạnh như bây giờ, bị đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia vây công, hết cách, đành phải dùng kiếm phù giữ mạng.
Nói đến đây, Bạch Nhạc chiếu theo lần trước, giải thích đầu đuôi sự thể một lần.
Nghe Bạch Nhạc nói xong, sắc mặt Văn Trạch lập tức khó coi dị thường:
- Chết tiệt, đám ngu xuẩn này, ta đều muốn đánh chết bọn hắn! Không được, lần này đi ra Thất Tinh Tháp, ngươi chỉ mặt từng đứa cho ta, đám ngu dốt đó, ai cũng đừng hòng chạy!
Nghĩ đến Bạch Nhạc lãng phí mất một tấm kiếm phù Thánh Nữ ban tặng, Văn Trạch tiếc rẻ không thôi! Đây chính là kiếm phù Thánh Nữ đời trước lưu lại, là bảo vật đủ để chém giết cường giả Tinh Cung Cảnh, dùng một tấm liền ít một tấm, mặc dù không phải của mình, song hắn vẫn tiếc rẻ vô cùng.
…
Nét mặt tuy vẫn có vẻ khó coi, nhưng thực ra, trong lòng Bạch Nhạc lại triệt để thở phào một hơi.
Chỉ cần lời giải thích này qua mặt được Văn Trạch, chuyện này tính là triệt để đi qua, chí ít trong ngắn hạn sẽ không cần lo lắng có người hoài nghi.
- Giờ phải làm sao? Chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này?
Không muốn tiếp tục chủ đề kia, Bạch Nhạc lập tức mở miệng lảng sang chuyện khác.
Kiếm phù hay không kiếm phù, thật ra Lý Phù Nam không quá để ý, cùng lắm chỉ có thể nói Bạch Nhạc vận khí tương đối tốt, có thể đáp lên quan hệ với Đạo Lăng Thánh Nữ mà thôi, chẳng có nửa điểm quan hệ gì tới hắn cả.
Nghe được Bạch Nhạc nhắc tới tình cảnh hiện tại, nét mặt Lý Phù Nam lập tức hiện vẻ nghiêm túc:
- Theo như ngươi nói, linh lực xung kích ảnh hưởng không lớn tới ngươi, chỉ cần có thể tham ngộ ra huyền cơ trong mưa kiếm đầy trời này, ngươi liền có thể bước lên tầng tiếp theo.
Khẽ gật đầu, điểm này Bạch Nhạc tự nhiên hiểu được, trước đó hắn đã thử qua, linh lực xung kích tuy càng lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là cảnh giới Nhập Vi biến hóa, nếu không phải kết hợp với mưa kiếm đầy trời kia, Bạch Nhạc tuyệt sẽ không nhếch nhác đến vậy.
- Vậy thì chúng ta chia ra tham ngộ ảo diệu trong mưa kiếm thần bí, không cần phải nói gì thêm! Chẳng qua, ta nghĩ ba người chúng ta nên lập trước một hiệp nghị quân tử, vô luận ai tham ngộ ra trước, hai người còn lại đều không được ngấm ngầm ra tay cản trở.
Quay lưng, Lý Phù Nam trầm giọng nói.
Lời này nghe qua có vẻ rất công đạo, nhưng trên thực tế lại là kết quả lâm thời sau khi Lý Phù Nam nhìn thấy Bạch Nhạc.
Đạo lý rất đơn giản, từ thái độ giữa Văn Trạch và Bạch Nhạc có thể nhìn ra được, bởi vì Bạch Nhạc quen biết Đạo Lăng Thánh Nữ, Văn Trạch và Bạch Nhạc có mối quan hệ rất tốt, cả hai tự nhiên sẽ hình thành liên hệ đồng minh.
Giờ Mạc Vô Tình không có mặt ở đây, thế cục ngược lại có chút bất lợi đối với Lý Phù Nam, giờ trước một bước nói rõ ra, cũng là để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện!
Vô luận là Bạch Nhạc hay Văn Trạch đều không ngốc, đầu óc khẽ chuyển liền nghĩ thông then khớp trong đó.
Liếc nhìn Lý Phù Nam một cái, trong mắt Văn Trạch không chút che giấu vẻ khinh thường:
- Nhìn ngươi kìa! Chúng ta đều là người trong tu hành, đều có tôn nghiêm và phách lực của người tu hành, ngươi tưởng ai cũng như đám ma tu kia?
- Lý sư huynh yên tâm, phần tôn nghiêm này, ta tin tưởng cả ba chúng ta đều có! Huống hồ, đây mới chỉ là tầng thứ năm thôi... Dù chúng ta tâm không bàng vụ tập trung tham ngộ, sợ rằng cũng chưa hẳn có thể xông qua Thất Tinh Tháp.
Nhìn vào Lý Phù Nam, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Đặc biệt là nửa câu, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức liền khiến cả ba bất giác trầm mặc.
Đúng vậy, giờ mới chỉ là tầng thứ năm mà thôi!
Thời gian chỉ còn lại vẻn vẹn hơn một ngày, nhưng độ khó ở mỗi tầng đều đề thăng gấp bội, trong tình cảnh như thế, dù toàn lực ứng phó, lại có ai dám chắc nhất định có thể xông qua Thất Tinh Tháp?