Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 385 - Chương 385 - Đốn Ngộ, Bóc Mở Truyền Thừa

Chương 385 - Đốn ngộ, bóc mở truyền thừa
Chương 385 - Đốn ngộ, bóc mở truyền thừa

Quệt môi, Dương Bằng nhìn lên Thất Tinh Tháp hỏi:

- Lão tổ, ngươi nói xem, lần này bọn hắn có thể cùng lúc thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm không?

- Không đâu!

Tinh Hà lão tổ lắc đầu nói:

- Mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra, chỉ cần có người xông qua, vô luận đã mở ra bao lâu, Thất Tinh Tháp đều sẽ cường hành đóng lại!

Truyền thừa tổ sư Thất Tinh Tông lưu lại trong Thất Tinh Tháp, vĩnh viễn chỉ dành cho thiên tài xuất sắc nhất trong mỗi một thế hệ!

Có thể được nhớ kỹ, vĩnh viễn chỉ có đệ nhất!

- Thế chẳng phải, từ giờ trở đi, Thất Tinh Tháp có thể đóng lại bất cứ lúc nào?

Dương Bằng kinh ngạc hỏi.

- Không sai!

Khẽ gật đầu, Tinh Hà lão tổ giải thích nói:

- Nhưng mà, muốn thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, bản thân điều này đã rất khó, còn muốn sớm hoàn thành, vậy thì gần như không thể!

Thoáng ngừng một lát, Tinh Hà lão tổ từ tốn nói tiếp:

- Chí ít, ta không cho rằng ai trong bọn hắn có thể làm được.

Có thể sớm hoàn thành Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, trước kia Tinh Hà lão tổ không biết có ai làm được hay không, nhưng vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia lại xác thực làm được.

Chỉ là, thiên hạ này có mấy người như Đạo Lăng Thánh Nữ?

Vô luận Lý Phù Nam hay Văn Trạch, hoặc là Mạc Vô Tình kia, ở Thanh Châu có thể tính là thiên kiêu đứng đầu, nhưng nếu đưa mắt khắp thiên hạ, vậy lại không tính là gì.

Rốt cuộc, nghiêm cách mà luận, chỉ có mỗi mình Văn Trạch tính là đệ tử thiên tông, nhưng dù là Văn Trạch, ở trong Đạo Lăng Thiên Tông thậm chí còn không có tư cách làm đệ tử chân truyền.

Chẳng qua, nếu có người thật xông qua Thất Tinh Tháp, được đến truyền thừa của Thất Tinh tổ sư, cộng thêm đổ ước giữa Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân khi trước, không chừng thật có khả năng đản sinh một thiên tài không thua gì đệ tử chân truyền thiên tông.

Lực lượng Tinh Cung!

Minh ngộ trong chớp mắt đó khiến trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên cuộn lên một phiến sóng gió ngất trời.

Thẳng cho tới nay, chênh lệch giữa Linh Phủ và Tinh Cung hệt như một đạo lạch trời vắt ngang, tư duy của Bạch Nhạc một mực dừng ở cấp độ Linh Phủ, chính bởi vậy, hắn một mực thấy mưa kiếm đầy trời này có gì đó không đúng.

Mãi đến lúc này, Bạch Nhạc mới đột nhiên ý thức được, đây thật ra vốn là lực lượng thuộc về Tinh Cung, thế là hết thảy lập tức thông thoáng rộng mở.

Hắn căn bản chưa từng tiếp xúc qua lực lượng Tinh Cung, cũng căn bản không dám nghĩ theo hướng này, tự nhiên mà vậy liền không thể nào hiểu rõ huyền cơ trong đó, càng đừng nói tới khống chế lực lượng kiểu này.

Trên thực tế, không chỉ mỗi Bạch Nhạc, ngay cả bọn Văn Trạch và Lý Phù Nam sợ rằng cũng không ý thức được điểm này.

Bản thân lực lượng Tinh Cung không tính là gì, nhưng ý nghĩa cất chứa đằng sau đó lại đủ để lật đổ nhận thức của Bạch Nhạc.

Bởi vì như vậy đồng nghĩa với, mặc dù không bước vào Tinh Cung, lại có thể điều động lực lượng kiểu này ở một trình độ nào đó!

Tức là, cường giả hàng đầu trong Linh Phủ Cảnh hoàn toàn đủ khả năng vượt cấp khiêu chiến cao thủ Tinh Cung Cảnh!

Đương nhiên, trên thực tế trước đó Bạch Nhạc cũng đã miễn cưỡng có thể tính là chém giết qua cao thủ Tinh Cung Cảnh.

Mặc dù Phá Nam Phi chết dưới tay Tô Nhan, nhưng thực ra là bị Bạch Nhạc liều mạng đánh cho lưỡng bại câu thương, nhờ đó mới khiến Tô Nhan nhẹ nhàng một kích diệt sát.

Nhưng mà ở trong trận chiến kia, sở dĩ có thể khiêu chiến Phá Nam Phi, thứ Bạch Nhạc dựa vào lại không phải lực lượng bản thân, mà là Côn Ngô Kiếm!

Nếu không có Côn Ngô Kiếm, dù hắn thi triển Thông Thiên Ma Công, đạo ma song tu đối mặt cường giả Tinh Cung Cảnh, kết cục cũng sẽ vẫn không có bất kỳ dư địa phản kháng nào.

Nhưng bây giờ, ở trong Thất Tinh Tháp, nhìn lên mưa kiếm đầy trời kia, Bạch Nhạc đột nhiên ý thức được, Linh Phủ Cảnh tu hành đến cực trí, mặc dù không có Côn Ngô Kiếm cũng vẫn có thể phát huy ra lực lượng Tinh Cung Cảnh, đủ sức đương đầu với cường giả Tinh Cung Cảnh!

Oanh!

Lại một đợt linh lực xung kích đánh tới, nhưng mà, lần này nhìn lên mưa kiếm đầy trời, ánh mắt Bạch Nhạc đã hoàn toàn khác biệt.

Sát na đó, trong lòng Bạch Nhạc là một mảnh trống rỗng, phảng phất như khoảnh khắc này trọn cả thế giới đều ngừng lại, chỉ còn mỗi phiến mưa kiếm huyễn lệ kia!

Đốn ngộ!

Đối với tu hành giả mà nói, đốn ngộ là cơ duyên chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không quá khi nói rằng, một lần đốn ngộ có giá trị hơn cả mười năm khổ tu!

Tiến vào trạng thái đốn ngộ dưới mưa kiếm đầy trời vốn là điều cực kỳ nguy hiểm, một khi mưa kiếm trút xuống, chẳng những sẽ lập tức cắt đứt trạng thái đốn ngộ, thậm chí bởi vì không có phòng ngự, tu hành giả có khả năng sẽ bị trực tiếp chém giết đương trường.

Nếu như bọn Văn Trạch và Lý Phù Nam có mặt tại trường, lúc này sợ rằng sớm đã tròn mắt vì kinh hãi.

Bạch Nhạc cứ thế bình tĩnh đứng đó, ngước mắt nhìn lên mưa kiếm đầy trời, hắn không xuất kiếm, cũng không hề có ý ngăn cản mưa kiếm này.

Khăng khăng mưa kiếm đáng sợ kia lại tựa hồ vòng quanh Bạch Nhạc mà đi, rõ ràng đã đến đỉnh đầu, nhưng phảng phất như bị lực lượng nào đó dẫn dắt, đột ngột lệch sang một bên, quét ngang qua thân Bạch Nhạc.

Bình Luận (0)
Comment