Còn về linh lực xung kích thì càng không cần phải nói nhiều, lúc này Bạch Nhạc như thể dung nhập vào trong phiến mưa kiếm, căn bản không hề phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Áo trắng như tuyết, chống kiếm đứng nghênh đón mưa kiếm đầy trời không ngừng trút xuống, lại không cách nào ảnh hưởng mảy may đến thiếu niên áo trắng kia.
Cảnh này như một bức tranh phong thủy tuyệt đẹp.
Đáng tiếc, hiện trường lại không có khán giả, càng không ai có thể vẽ ra được cảnh tượng tuyệt đẹp đến vậy.
... ... ......
Phốc!
Phun ra một búng máu tươi, nét mặt Mạc Vô Tình trắng bệch như giấy, nhưng mạt sát khí nơi giữa hai hàng mi vẫn khiến người nhìn mà kinh hãi.
- Văn Trạch, giữa ngươi ta không thù không oán, tại sao ngươi cứ phải bức ép không tha?
Chỉ vào lối vào gần đó, Mạc Vô Tình lạnh lùng nói:
- Lối vào ở ngay kia, từ nửa canh giờ trước, Lý Phù Nam sớm đã bước vào, sao ngươi còn dây dưa ở đây với ta? Chẳng lẽ ngươi thật tưởng rằng có thể giết được ta?
So với Lý Phù Nam và Văn Trạch, Mạc Vô Tình bước vào tầng thứ năm quá muộn, mặc dù hắn điên cuồng thúc đẩy bản thân tới cực hạn, song tốc độ cảm ngộ vẫn chậm thua đối phương một nhịp.
Lúc Lý Phù Nam bước vào tầng thứ sáu, Mạc Vô Tình ở ngay gần đó, lại hoàn toàn không dám ra tay ngăn cản.
Nhưng mà, hắn làm sao cũng không ngờ được, ngay sau đó Văn Trạch cũng chạy tới, lại không lập tức bước vào, ngược lại trực tiếp ra tay với hắn.
Chỉ lấy thực lực mà luận, Mạc Vô Tình không sợ Văn Trạch, rốt cuộc, Văn Trạch còn chưa bước đến Linh Phủ đỉnh phong, hơn nữa phẩm chất Tử Phủ cũng không hoàn mỹ, dù bằng vào công pháp Đạo Lăng Thiên Tông có thể bù đắp chút sai lệch, song chưa hẳn đã có thể thắng được hắn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, trong cái Thất Tinh Tháp chết tiệt này lâu lâu lại tới một đợt linh lực xung kích!
Văn Trạch đã hoàn toàn thích ứng, có thể thong dong ứng đối, Mạc Vô Tình lại kém chút, mỗi lần Văn Trạch đều nhân lúc này động thủ, hai ba lần liên tiếp như vậy, Mạc Vô Tình lập tức rơi vào thế bị động, chỉ biết khổ sở chống đỡ.
- Ta nói rồi, chỉ cần ngươi theo ta bước vào tầng thứ sáu, ta đương nhiên sẽ không ở lại đây dây dưa với ngươi!
Mắt lạnh nhìn Mạc Vô Tình, Văn Trạch bình tĩnh hồi đáp.
- Đối thủ của ngươi là Lý Phù Nam! Ngươi dừng lại đây vướng víu với ta càng lâu, khả năng bại dưới tay Lý Phù Nam lại càng lớn!
Phẫn hận nhìn Văn Trạch, Mạc Vô Tình tức tối nói.
- Ta biết, nhưng ta... Không yên tâm khi để ngươi ở lại chỗ này!
Khẽ nhướng mày, Văn Trạch nhàn nhạt đáp.
Lý Phù Nam đã rời đi sớm hơn hắn nửa canh giờ, dù lập tức đuổi theo, chưa hẳn đã có thể theo kịp, huống hồ còn ở lại đây dây dưa với Mạc Vô Tình.
Đạo lý đó, Văn Trạch há có thể không biết?
Nhưng khi thấy được Mạc Vô Tình canh chừng ở lối vào, hắn vẫn quyết đoán ra tay.
Không phải hắn không tính ra được mất, cũng không phải hắn hận thù gì Mạc Vô Tình, mà là vì lo cho Bạch Nhạc.
Cảnh giao thủ trước đó giữa Bạch Nhạc và Mạc Vô Tình, hắn thấy được rõ ràng, mặc dù thiên phú Bạch Nhạc không sai, tốc độ cảm ngộ trong Thất Tinh Tháp cũng cực nhanh, nhưng thật đến khi phải động thủ, lại vẫn kém xa Mạc Vô Tình.
Tùy theo thời gian đẩy dời, Mạc Vô Tình tất sẽ dần dần thích ứng ảnh hưởng từ linh lực xung kích và mưa kiếm, khi ấy, Bạch Nhạc chạy tới, gặp phải Mạc Vô Tình thủ ở chỗ này, khả năng cao sẽ chết dưới tay Mạc Vô Tình.
Tuy thường ngày Văn Trạch hơi có chút kiêu ngạo tự phụ, thậm chí khiến người sinh tâm chán ghét, nhưng một khi hắn đã nhận chuẩn bằng hữu, thường thường sẽ càng thành tâm hơn những người khác.
Dù cho bởi vậy mà sẽ giảm đi khả năng xông qua Thất Tinh Tháp, hắn cũng không tiếc.
Gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Văn Trạch, Mạc Vô Tình trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, đạp bước tiến vào tầng thứ sáu.
Mặc dù hắn nghĩ không thông, tại sao Văn Trạch cứ phải liều mạng giúp Bạch Nhạc như vậy, nhưng khi cảm nhận được vẻ kiên trì trong mắt Văn Trạch, hắn liền biết, hắn đã không còn lựa chọn nào khác!
... ... ......
Đứng nguyên tại chỗ ước chừng hai canh giờ, Bạch Nhạc mới lần nữa mở mắt ra, lập tức lại có một đợt mưa kiếm trút xuống.
Nhưng mà, lúc này đối mặt với mưa kiếm huyễn lệ, Bạch Nhạc lại chẳng hề sợ hãi.
Khẽ nhấc tay lên, Bạch Nhạc nhẹ nhàng bắt lấy một đạo kiếm vũ, kiếm quang do tinh lực ngưng tụ mà thành kia bỗng chợt ngoan ngoãn dị thường, cứ vậy khe khẽ rơi vào trong lòng bàn tay Bạch Nhạc, chớp mắt sau đó liền vỡ tan, hóa thành một cỗ linh lực tinh thuần dung nhập vào tay hắn.
- Kiếm Linh Vũ... Thì ra đây mới là tên của môn thần thông này?
Giơ chân lên, Bạch Nhạc cứ thế tùy ý đạp bước đi ra, lững thững nhìn lên mưa kiếm đầy trời, hệt như đấy chỉ là cơn mưa phùn nhè nhẹ không cần phải để tâm.
Hai canh giờ đốn ngộ, Bạch Nhạc đã từ trong mưa kiếm ngộ ra thần thông truyền thừa, mưa kiếm diễn hóa mà ra kia làm sao còn có thể thương tổn được đến hắn.
Từ cảnh giới Nhập Vi đến thần thông Kiếm Linh Vũ, Bạch Nhạc tựa hồ đã mò ra manh mối về truyền thừa của Thất Tinh lão tổ!