Ngay cả Tinh Hà lão tổ, lúc này đều không nhịn được hưng phấn, cảm thán nói:
- Đây là thời đại thuộc về thanh niên, thêm chừng mười năm, người này tất đủ sức tranh phong với thiên kiêu thiên tông!
Nghe được lời này của Tinh Hà lão tổ, vô luận Huyết Vô Ngân hay Tử Dương Chân Nhân đều không khỏi biến sắc.
Hai người bọn họ đọ sức với nhau, đặt cược cực nặng, lại không ngờ bị Tinh Hà lão tổ chiếm tiện nghi, cảm giác đó quả thực không khác gì nuốt phải ruồi nhặng, khăng khăng lại không làm gì được.
Không để ý tới nét mặt khó coi của hai người, Tinh Hà lão tổ cười tủm tỉm nói:
- Hai vị chắc không bỏ được chút tiền cược kia chứ?
- ...
- Tinh Hà lão nhi, ngươi đừng có châm chọc chúng ta, mấy thứ đó, còn chưa đáng để chúng ta nuốt lời.
Hừ nhẹ một tiếng, Tử Dương Chân Nhân không đáng nói.
- Vậy lão phu thay mặt đứa nhỏ cảm tạ hai vị.
Khẽ cười, Tinh Hà lão tổ tự nhiên cũng biết, lấy thân phận hai người này, lời đã nói qua ngay trước mặt hắn, tuyệt không khả năng đổi ý! Bằng không, một khi lan truyền đi ra, làm gì còn mặt mũi đối diện thiên hạ.
- Đi ra, đi ra!
- Lý sư huynh, ta yêu ngươi!
Gần như đồng thời, hiện trường bỗng chợt vang lên từng hồi tiếng hoan hô, thậm chí có không ít nữ đệ tử reo hò tỏ tình, ngay cả ba người bọn Tinh Hà lão tổ cũng không cố được đấu võ mồm, vội chuyển mắt nhìn sang.
Tinh quang lộng lẫy, nhưng đi ra từ trong phiến tinh quang kia lại là một thiếu niên áo trắng, tay chống kiếm, cứ vậy thuận theo con đường ánh sáng từng bước đi tới.
Nháy mắt khi thấy rõ đối phương, quảng trường trên chủ phong bỗng chợt chết lặng!
Đám đông gân cổ reo hò càng là như bị người bóp chặt cuống họng, giọng nói bị kẹt chặt, thần sắc chất đầy vẻ khó tin và kinh hãi!
Dù cho còn cách rất xa, nhưng vô luận là ai đều có thể thấy được, người đi ra từ trong Thất Tinh Tháp tuyệt đối không phải Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu như bọn hắn vẫn tưởng!
…
- Bạch Nhạc? !
Đứng ở bên người Tinh Hà lão tổ, nháy mắt đó, Dương Bằng không nhịn được hai mắt mở ra, sau đó liên tục xoa nhẹ tròng mắt, xác định mình không nhìn lầm, lập tức hưng phấn nhảy lên, thất thanh kêu hô, căn bản không để ý tới cảm thụ của đám đông xung quanh.
Cùng theo hưng phấn còn có Hà Tương Tư một mực thủ ở bên ngoài, chỉ là nàng không lớn gan được như Dương Bằng, nào dám kêu to trong tình huống thế này, chỉ yên ắng siết chặt lấy nắm tay thanh tú.
Thời gian trước đó, đối với nàng mà nói, tựa hồ mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò.
Nàng thực sự không cách nào tưởng tượng đến kết cục Bạch Nhạc chết ở trong Thất Tinh Tháp, vậy nên, lúc này, nàng thậm chí quên cả chuyện Mạc Vân Tô vứt bỏ mình trước đây.
Thoáng chốc, Bạch Nhạc đã từ con đường ánh sáng rơi xuống đất, nhìn trận thế trước mắt, tuy định lực Bạch Nhạc không sai, song vẫn bị dọa hơi nhảy.
Trầm ngâm khoảnh khắc, lúc này mới quay sang Tinh Hà lão tổ khom lưng cúi đầu:
- Đệ tử Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc bái kiến Tinh Hà lão tổ, bái kiến chư vị tiền bối!
Tức thì, dù lấy tâm tư bình thản vạn năm không biến như của Tinh Hà lão tổ đều không khỏi thoáng kinh ngạc, mặt già đỏ bừng, khó chịu nói không nên lời.
Vù vù!
Ngay lúc đó, trọn cả quảng trường triệt để tạc nồi!
Bạch Nhạc, không ngờ lại là Bạch Nhạc đi ra sau cùng, điều này sao có thể? !
Vô luận Lý Phù Nam, Mạc Vô Tình hay Văn Trạch đi ra sau cùng, bọn hắn đều có thể chấp nhận, nhưng sao lại là Bạch Nhạc, tên tiểu thư hỏi xuất thân không xuất thân, muốn thực lực không thực lực này? !
Đặc biệt là đám người vừa nãy còn đang reo hò cổ vũ cho Lý Phù Nam, lúc này ai nấy đều cảm thấy vô cùng mất mặt, hận không thể tìm kẽ chất mà chui xuống.
- Bạch Nhạc, Lý Phù Nam đâu?
Tức thì, trưởng lão Hàn Sơn bước ra trước một bước, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ, lạnh giọng hỏi.
Vốn Tinh Hà lão tổ còn chưa lên tiếng, vô luận thế nào đều không tới lượt hắn mở miệng, nhưng chuyện này thực sự ảnh hưởng quá lớn, khó miễn khiến hắn sốt ruột, dù hơi chút vi quy cũng không cố được.
Quả nhiên tới rồi?
Trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt, Bạch Nhạc lại vẫn không lộ ra khác thường, thần sắc kinh ngạc nhìn đối phương nói:
- Lý sư huynh còn chưa đi ra?
Nghe được câu này, trưởng lão Hàn Sơn kia tức thì sầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Bạch Nhạc, đừng giở trò bịp bợm, hai người Văn Trạch và Mạc Vô Tình đều có thể làm chứng, nói trước đây ngươi từng gặp qua Lý Phù Nam, ngươi còn muốn chống chế?
- Vị trưởng lão này, đệ tử quả thực gặp qua Lý sư huynh, chuyện đó không sai. Nhưng khi ấy ai nấy đều đang toàn lực chạy tới tầng tiếp theo, dù nhìn thấy cũng đâu có nghĩa phải dừng lại nói chuyện!
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Huống hồ, ta với Lý sư huynh lại không thân không quen!
- ...
Lời này vừa ra, dù là trưởng lão Hàn Sơn kia đều không khỏi nín họng.
Chính như Bạch Nhạc nói, khi ấy là thời khắc tranh đoạt truyền thừa kịch liệt nhất, ai mà không dốc hết toàn lực xông về phía trước?
Bản thân lời này không có vấn đề, vấn đề ở chỗ, Lý Phù Nam không thấy!